Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 328: Vương Bài Quay Trở Về

“À…”
Một khắc này, kích động nào chỉ có một mình Hàn Xuân Minh.
Khi Tống Úc bỗng nhiên nhảy lên sân khấu, nhận nhân vật Hamlet này, một hồi âm thanh ồ ồ trầm thấp cơ hồ nháy mắt tràn ngập khắp kịch trường.
Lúc này, diễn viên ngồi bên dưới đài hoặc là trên sân khấu, hoặc là nhân viên công tác kịch trường, không có ai mà không phải người trong nghề kịch nói.
Bọn họ đương nhiên rõ ràng, người xem không thể làm phiền diễn viên biểu diễn, nhưng mà, tâm tình kích động trong lòng kìm nén không được, không nhịn được muốn thấp giọng reo hò.
--- Vương bài của bọn họ, quay lại rồi!
Trụ cột từng dẫn dắt kịch xã kịch nhận được từng giải từng giải thưởng vinh dự, người dẫn đầu cùng kịch xã Hải Đường từng bước từng bước trưởng thành, lần nữa quay lại sân khấu này rồi!
Tống Úc rời xa sân khấu kịch nói đã hơn ba năm.
Hôm nay hắn, đến cùng còn giữ trạng thái của năm đó, có thực lực biểu diễn tốt ‘hamlet’ mà hắn chưa từng tiếp xúc qua hay không, thật ra đều là ẩn số.
Nhưng người của kịch xã kịch Hải Đường không để ý chút nào.
Tống Úc là một lá cờ, một tiêu cán của họ.
Phàm là nhìn thấy hắn đứng trên sân khấu, đám người tựa như là có tâm phúc, tự nhiên cảm thấy an tâm.

Dưới đài, Diêu tổ trưởng nhìn thấy Tống Úc bỗng nhiên nhảy lên sân khấu, hai hàng lông mày hơi nhíu la.
-- U, Tiểu Tống?
Sao hắn lại quay về?
Diêu Tổ trưởng mắt mang theo ý cười nhìn về phía Cao Vân Thâm ở bên cạnh, cười nói: “Cao đạo còn ẩn giấu một chiêu?”
“Vị kia mới là diễn viên diễn Hamlet B?”
“Vừa thấy tình huống không ổn, vội đem vai A đến trấn tường?”
Cao Vân Thâm nghe khẽ cười một tiếng, không trực tiếp trả lời.
Phỏng đoán vừa rồi của Diêu tổ trưởng nửa đúng nửa sai.
Hàn Xuân Minh đúng là Hamlet B không sai, nhưng Tống Úc không phải vai A, cũng không phải ông ta gọi đến.
Trước đó mấy ngày, Cao Vân Thâm đúng là liên lạc với Tống Úc, đối phương cũng bày tỏ, nếu như có cơ hội, rất hi vọng có thể nhận được hi vọng diễn vai Hamlet.
Nhưng lúc đó Tống Úc còn đang ở trong đoàn phim quay phim, chưa hề nói chắc là nhất định sẽ đến, cho nên Cao Vân Thâm không nói với người khác.
Kết quả tên này…. Sao lại vô thanh vô tức chạy đến?
Trước khi đến cũng không gọi tôi một tiếng, cánh cứng cáp rồi?
Nghĩ như vậy, ánh mắt Cao Vân Thâm chớp động, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn khó kìm nén.

Mà lúc này, bên trong toàn bộ kịch trường, một người duy nhất nhìn qua vẻ mặt như thường chính là Hứa Trăn ở trên sân khấu.
Trong lòng hắn lúc này thật sự kinh ngạc không kém gì bất kỳ người nào ở trong hiện trường.
--- Tống sư huynh sao lại tới đây?
Đối phương đi vào lúc nào?
Liệu có biết tình huống hiện tại là gì sao? Biết lời thoại phía sau của Hamlet là gì không?
Mình đến cùng nên dùng kịch bản gốc của Shakespeare đối kịch với hắn ta, hay là dùng phiên bản của đạo diễn Cao Vân Thâm?
Trong lòng Hứa Trăn tuy có rất nhiều kinh ngạc và nghi hoặc, nhưng tố dưỡng cơ bản cả diễn viên làm hắn đè ép tất cả cảm xúc này đó xuống, khống chế biểu tình của chính mình.
Giây phút nhìn thấy Tống Úc, thần sắc trên mặt hắn không thay đổi chút nào, nhưng trong mắt lại khẽ run lên.
Nhưng phần rung động này lại giống như tâm tình của quốc vương khi nhìn thấy Hamlet, nhìn qua không có không hài hòa chút nào.
“Nói cho ta, Polonius ở đâu?”
Hứa Trăn xoay người lại, nhìn chằm chằm vào mắt Tống Úc, trên mặt mây đen giăng kín.
Mà Tống Úc thì nhìn qua nhẹ nhõm tùy ý hơn nhiều, trên mặt hắn ta mang theo nụ cười cổ quái không rõ ý vị, cười đùa nói: “Đang dùng cơm chiều.”
“Dùng cơm chiều…” Nhìn thấy bộ dáng cà phất cà lơ này của hắn ta, quốc vương do Hứa Trăn diễn tựa như bị chọc giận, ngữ tốc bỗng nhiên tăng nhanh, kêu lên: “Ta hỏi ngươi, hắn ở đâu?”
Hamlet do Tống Úc diễn lại như không chút cảm nhận được sự phẫn nộ của quốc vương, trên mặt vẫn là nụ cười điên cuồng như cũ, trả lời một nẻo: “Không không không, không phải hắn đang dùng cơm chiều, là người ta đang ăn hắn…”
Tống Úc khua tay nói: “Một đống --- giòi bj, đang nằm sấp trên người hắn, chui vào trong thịt của hắn, ăn nhiều! Ăn rất ngon!”
Khi nói chuyện, hắn ta bước đi thong thả hai bước trên sân khấu, thần sắc trong mắt không rõ là ngây thơ hay là âm tà, ngữ điệu phiêu phiêu: “Cha biết không? Giòi chính là nhà mỹ thực ghê gớm nhất trên đời, mọi người nuôi súc vật cho mình ăn, lại nuôi chính mình cho giòi bọ ăn.”
Ngữ khí của Tống Úc nghe vào khi thì bi thương, khi thì mừng rỡ: “Nếu như một tên ăn mày dùng giòi bọ ăn quốc vương để câu cá, sau đó lại ăn con cá kia…”
“Vậy, quốc vương há không phải là vào trong bụng của tên ăn mày sao? Ha ha ha ha ha…”
Tống Úc như nghĩ đến chuyện gì đặc biệt thú vị, bỗng nhiên không chút kiêng kỵ cười điên cuồng.
Lời nói quỷ dị kết hợp với tiếng cười điên cuồng, làm người ta trong nháy mắt không rét mà ru.
Lúc này, khoảng cách Tống Úc lên sân khấu mới không qua ba phút đồng hồ.
Nhưng chỉ vài câu nói ngắn ngủi như vậy, hình tượng một vương tử vì tuyệt vọng mà ra vẻ điên cuồng đã được xây dựng rõ ràng.
Mọi người nhìn hắn đang cười, cười đến không thẳng được eo, cười đến như là chảy nước mắt, đã sợ hãi, lại cảm thấy đau lòng.
Đến cùng là trải qua sự thật làm người ta sụp đổ như thế nào, mới làm cho một vương tử nho nhã, cao quý biến thành bộ dáng như này?
Một khắc này, Hứa Trăn đứng đối diện hắn chỉ cảm thấy chấn động trong lòng.
Hứa Trăn dĩ nhiên không phải chấn kinh vì kịch bản, mà là vì biểu diễn của Tống Úc.
Đoạn biểu diễn vừa rồi này, so với Hàn Xuân Minh bình thường đối diễn với hắn tự nhiên không chỉ cao hơn một cấp bậc;
Nhưng chân chính làm cho Hứa Trăn cảm thấy kinh ngạc là; lực biểu diễn trên sân khấu này của Tống Úc, so với chính hắn ở trong trường quay phim truyền hình điện ảnh, cũng mạnh hơn không chỉ một bậc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận