Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 419: Bị Cách Ly

Dự án “Lang Gia Bảng” đã được duyệt, Đông Nhạc Điện Ảnh đang tuyển chọn diễn viên, mà Lâm Gia lại muốn vai nữ chính Nghê Hoàng.
Tuy nhiên, sự nghiệp diễn xuất của cô gần đây rất suôn sẻ, kể từ sau "Máu Đào Kiếm", cô đóng liên tiếp 3 vai nữ chính, cho nên người đại diện bắt đầu kén chọn vai diễn.
“Lang Gia Bảng” là một bộ tiểu thuyết không tồi, nhưng đây lại là một bộ kịch nam chủ diễn.
Quận chúa Nghê Hoàng là nữ chính số 1, nhưng nếu nói về phiên vị, bất kế giới tính thì nhân vật này rất có thể không lọt vào top năm.
Người đại diện do do dự dự, không quá muốn tiếp.
Lâm Gia sợ chính mình “Không cầu tiến” quá rõ ràng, vì thế liền muốn “Đường cong cứu quốc”, thông qua Hứa Trăn để bắt được nhân vật này.
——Nếu Hứa Trăn một hai muốn mình diễn Nghê Hoàng, mà công ty vì phủng hắn, thì mình chính là sự nhượng bộ thích hợp nhất?
Cứ như vậy, chính mình chẳng khác nào là bán cho Hứa Trăn một ân tình, sóng này cũng không lỗ, người đại diện có phải sẽ cảm thấy tiếp được đúng không?
Lâm Gia không thể không khen ngợi chiến lược của mình.
Quả nhiên không hổ là chị vợ Chu Du …… Phi!
Vậy mà bị mấy suy nghĩ không đứng đắn lôi kéo! !!
……
Lúc này, trên phim trường, Hứa Trăn cũng không có tâm tư để suy xét đến “Lang Gia Bảng”.
Cảnh quay hôm nay vô cùng quan trọng, Truyền Võ tòng võ nhiều năm, hôm nay sẽ trở về nhà.
Mấy năm trước, Truyền Võ bị bức hôn mà rời nhà trốn đi, sau lại trời xui đất khiến gia nhập Đông Bắc quân, trải qua nhiều năm mưa bom bão đạn, mọi người trong nhà hoàn toàn không có chút tin tức gì về hắn.
Mà không lâu trước đây, để tránh mã phỉ, Chu gia vốn làm nghề nông lại chạy lên thành phố mở tiệm cơm, trùng hợp liền nằm trong khu vực phòng thủ quân sự của Truyền Võ.
Sau khi Truyền Võ biết chuyện, hắn quyết định về nhà để gặp cha mẹ.
Đây là điểm cảm xúc quan trọng ở giữa bộ phim.
Vì để diễn tốt cảnh này, Hứa Trăn đã lén lút tập luyện riêng với Lương Mẫn Anh, dần dần các điểm cảm xúc, tiết tấu, hắn đều đã thuộc làu làu trong đầu.
Nhưng có một việc bất ngờ xảy ra, khiến cho Hứa Trăn có chút cạn lời: Từ khi đến Ma Đô, đoàn phim liền “Cách ly” Hứa Trăn, đặc biệt nghiêm cấm không cho hắn gặp mặt cha mẹ.
Thậm chí, ngay cả khách sạn, phương tiện đi lại cũng đều đơn độc, không có cùng đi chung với mọi người.
Hứa Trăn chỉ cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Đây là muốn để cho ta tìm được cảm giác hồi lâu không gặp được cha mẹ sao?
Nhưng…Trong phim, Truyền Võ là nhiều năm không về nhà, còn ta lúc này mới bị cách ly mấy ngày, như vậy thì có tác dụng gì?
Phun tào, phun tào, mặt thấy cảnh quay sắp bắt đầu, Hứa Trăn vẫn nổ lực nhớ lại cảm xúc chồng chất khi viết tiểu truyện nhân vật vào tối qua, muốn tranh thủ để diễn tốt cảnh quay này.
……
“Bang!”
Đến 11 giờ trưa, cảnh quay đầu tiên ở Ma Đô của bộ phim “Sấm Quan Đông” chính thức bắt đầu.
Lâm Gia được Tô Nghiên quen cửa quen nẻo, dẫn tới một khu vực đắc địa, có tầm nhìn cực tốt, mà cả hai cô nương này đều hứng thú bừng bừng vây xem đoạn biểu diễn.
Hiện tại, thời gian thực tế đã tới gần giữa trưa, mà trong phim thời gian lại là đêm khuya.
——Đây là một đoạn dùng ánh sáng trắng cho ban đêm, và ánh sáng sẽ được khâu hậu kỵ dùng các hiệu ứng đặc biệt để chính sửa.
Trong màn ảnh, Hứa Trăn đóng vai Truyện Võ một thân nhung trang, lẻ loi đi trên con đường trống trải, sau một lúc lâu nhìn không thấy người.
Một lát sau, hắn dừng lại trước một cánh cửa gỗ sơn đen, vừa định gõ cửa, nhưng lại do dự mà lui trở về.
Biểu tình lúc này của Truyền Võ hết sức phức tạp.
Nó dường như gần với nỗi nhớ, bên trong còn có chờ mong, đồng thời cũng có chút áy náy.
Hắn đi qua đi lại ở trước cửa nửa ngày, rốt cuộc vẫn quật cường mà đi qua, tiếng gõ cửa vang lên khiến cho tinh thần của hắn căng như dây đàn.
“Đang đang đang!”
“Ai nha?”
Bên trong truyền ra giọng nói của Truyền Kiệt.
Chỉ một khoảnh khắc như vậy, khiến sự chờ mong trong ánh mắt của hắn gần như lấn át hết thảy các cảm xúc khác, hắn há miệng thở dốc, nói giọng khàn khàn: “Truyền Kiệt?”
Bên trong thoáng yên tĩnh.
Một lát sau, chỉ nghe một trận “Lộc cộc” âm thanh bước chân từ xa tới gần, dồn dập vang lên, chợt “Kẽo kẹt” một tiếng, cánh của bị người từ bên trong kéo ra.
Tề Khôi đóng vai Truyền Kiệt nhô đầu ra khỏi cửa, khi nhìn thấy Hứa Trăn, y đầu tiên là cả kinh, rồi sau đó nhanh chóng chuyển thành kinh hỉ, vui mừng quá đỗi nói: “Nhị ca!”
Truyền Kiệt một tay đem cửa mở rộng ra, quay đầu gân cổ kêu lên: “Cha! Nương! Đại ca!”
“Nhị ca đã trở về rồi! !”
Tiếng kêu này thoáng chốc phá vỡ bầu không khí im lặng của màn đêm, chỉ nghe thấy một trận âm thanh "Binh bang" từ trên lầu truyền xuống, xen lẫn với giọng nói kinh ngạc của Nương hắn: "Truyền Võ? Truyền Võ về rồi sao? !”
Không chờ quá lâu, hai vị lão nhân nâng đỡ nhau từ trong phòng chạy ra.
Hai người đều đang lê giày, chỉ khoác kiện áo khoác, đầu tóc của Nương thì rối loạn thành một đoàn.
Truyền Võ lúc này đã được Truyền Kiệt dắt vào sân của Chu gia.
Cảm xúc lâu ngày gặp lại nhanh chóng tăng vọt, Truyền Võ nhìn thấy cha mẹ, vừa định cười nói chút gì, nhưng khi nhìn kỹ, hắn lại không khỏi ngây ngẩn cả người.
Dù là Truyền Võ trong phim hay là Hứa Trăn ở bên ngoài.
—— cha mẹ già rồi.
Già nua đến mức mắt thường có thể thấy được.
Trong trí nhớ, cha mẹ vẫn còn là dáng vẻ đỉnh thiên lập địa như lúc hắn còn nhỏ, Nương có một đôi gò má hồng nhuận, cùng với mái tóc đen nhánh, lung của cha kiên nghị như núi, cùng với cánh tay kiên cường hữu lực.
Mà hiện giờ……
Tóc của Nương đã bạc, trên mặt đầy những nếp nhăn, còn cha lúc đi đường thì hơi khập khiễng, lưng cũng gập lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận