Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 240: Giải Phim Ngắn

Trên sân khấu cuối cùng, Lão Tiếu và Lão Vương đã hát bài "Lão Nam Hài", lời bài hát chứa đầy sự theo đuổi ước mơ và ký ức của tuổi trẻ.
Rốt cuộc, cả hai đều không thành công, nhưng ca khúc "Lão Nam Hài" của họ đã khiến vô số khán giả từ trời nam biển bắc vô cùng xúc động.
Nhiều bạn học năm nào nhìn thấy cảnh này đã bật khóc trước cuộc sống sinh hoạt đời thường của mình.
Sau khi đọc xong kịch bản này, Hứa Trăn cùng Thẩm Đường cuộn trang giấy lại, nhưng nét mặt thì tràn đầy cảm xúc.
Hai người đều là thanh niên trên dưới 20 tuổi, đã thành danh từ nhỏ, tương lai đầy hứa hẹn, chưa từng trải qua tình huống của Lão Tiếu và Lão Vương trong kịch bản.
Nhưng cảm xúc của con người vốn là cái chung, mà loại cốt lõi tinh thần nơi cuộc sống im lặng và những giấc mơ không bao giờ tắt thực sự đang chuyển động.
Đặc biệt là ca khúc "Lão Nam Hài” ở phần cuối kịch bản, nội dung lời bài hát tương ứng với kinh nghiệm sống của nhân vật chính của câu chuyện, đơn giản thanh thoát, thẳng đánh nhân tâm:
Thanh xuân giống như nước sông chảy xiết, một đi không trở lại chẳng kịp nói lời từ biệt.
(Mọi người tìm bài Lão Nam Hài nghe thử nha, dịch tới đây, mình đang ngồi khóc huhu)
Chỉ là nhìn văn tự, không có nghe được giai điệu, nhưng vẫn khiến người ta thập phần xúc động.
“Hai người các cậu xem được bộ nào rồi?”
Hứa Trăn cùng Thẩm Đường đã giao lưu cảm xúc trước kịch bản “Lão Nam Hài”, vừa quay đầu lại thì phát hiện chủ nhiệm lớp Lưu Vũ Trừng đã đi đến bên cạnh hai người.
Hứa Trăn giơ lên kịch bản trong tay lên, nói: “Chúng em đang xem “Lão Nam Hài”.”
Thấy vậy, Lưu Vũ Trùng không khỏi nhướng mày nói: "Cái này? Tôi thật sự không ngờ hai người trẻ tuổi như vậy lại thích xem cái này?
“Tôi thấy những người khác đều đang thảo luận kịch bản “Nhật Ký Mối Tình Đầu Của Tôi.”
Thẩm Đường lắc đầu, tấm tắc nói: “Kịch bản đó không được, quá cẩu huyết, lại thêm kiểu bệnh nan y mất trí nhớ, nào có hay bằng “Lão Nam Hài”.”
Hứa Trăn cũng tán đồng nói: “Kịch bản hay là chẳng phân biệt tuổi tác, chẳng phân biệt thời đại. Huống hồ, mặc dù chúng ta có thể không phải là khán giả, nhưng về phần giám khảo thì sao—— giám khảo của giải phim ngắn lần này đều ở độ tuổi trung niên đúng không?”
“Ha ha ha……” Lưu Vũ Trừng tức khắc bị đầu óc cơ trí của Hứa Trăn chọc cho vui vẻ.
Y nghĩ nghĩ, hỏi: “Được rồi, tôi trước tiên sec hỏi một chút, phim ngắn của lớp chúng ta, hai người sẽ tham gia đúng không?
“Nhà trường không có khả năng chi trả cho phim. Lãnh đạo nói rằng chi phí sản xuất là 10 vạn, nhiều nhất cũng chỉ có thể quản lý bữa cơm.”
Hứa Trăn cùng Thẩm Đường nhìn nhau liếc mắt một cái, từng người gật gật đầu, tỏ vẻ nguyện ý tham gia.
Đây dù sao cũng là một phần trong kế hoạch giảng dạy của trường, mà chu kỳ quay phim ngắn thường rất ngắn, khoảng mười ngày hoặc lâu hơn, có thể kéo dài một vài ngày cuối tuần.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ hai người, Lưu Vũ Trừng ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.
Mặc dù liên hoan phim ngắn áp dụng phương thức bình thẩm của giới chuyên gia, có thể không xem xét vấn đề nổi tiếng, nhưng thực lực của các nghệ sĩ nổi tiếng cũng là một lực đẩy rất lớn cho quá trình quay phim.
Sinh viên của tôi chỉ là sinh viên năm nhất, đối mặt với màn ảnh, tôi sợ rằng một số người thậm chí không thể hiểu được chân nào nên thực hiện trước.
Nếu trực tiếp lôi một nhóm người như vậy ra để làm phim, thì hiệu quả tuyệt đối thảm không nỡ nhìn.
Nếu có một “Định Hải Thần Châm” như Hứa Trăn trong đội, vậy việc quay phim sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.
Sáng hôm đó, sau cuộc họp lớp, giáo viên chủ nhiệm Lưu Vũ Trừng đã khởi xướng một cuộc bỏ phiếu trong nhóm lớp.
Cuối cùng, "Lão Nam Hài" vượt mặt "Nhật Ký Mối Tình Đầu Của Tôi" một cách sít sao, và trở thành kịch bản để bọn Hứa Trăn tham gia giải phim ngắn.
….
Vào ngày 13 tháng 9, cuộc huấn luyện quân sự kéo dài nửa tháng của Trung Diễn chính thức bắt đầu.
Các huấn luyện viên, không cần biết bạn là ngôi sao lớn trong tương lai hay tiểu thịt tươi hiện tại, tất cả đều bị kéo đến dưới ánh mặt trời, trong tư thế nghiêm trang.
Trong vòng chưa đầy một tuần, các sinh viên đều biến từ những chiếc bánh hoa quế thơm lừng thành những chú lừa lăn lốc.
Mặc dù Hứa Trăn cũng bị rám nắng đi một chút, nhưng hắn vẫn đẹp hơn nhiều so với những người khác.
Có không ít đồng học lại đây tìm hắn lấy kinh nghiệm, hỏi hắn dùng cái gì chống nắng.
Hứa Trăn lấy chai chống nắng phun sương trong túi ra, cũng ngượng ngùng không dám che giấu, vì thế liền nói cho bọn họ biết.
Nhóm người này cầm di động tra một hồi, đến khi đếm từng con số ở phần giá cả, một đám liền hít một hơi khí lạnh.
Tuy nhiên, nhiều người theo học diễn xuất đều xuất thân từ gia đình tốt, những người này dù cảm thấy rất đau lòng nhưng khuôn mặt là tiền vốn, cho nên vẫn nghiến răng nghiến lợi mà mua.
Thế nhưng Hứa Trăn thật ra rất muốn nói với bọn họ…
Hắn không dễ bị nắng phơi đen là do thể chất đặc thù của mình, da hắn rất dễ bắt nắng chứ không dễ bị rám nắng.
Đây thực ra không phải là chuyện tốt, nhưng cũng không thể khẳng định đó là Versailles. (Tiếng lóng, nghĩa là sự khoe khoang khiêm tốn, hay còn gọi là tự sướng)
Quên đi, mấy người muốn mua thì cứ mua, dù sao thì ít nhất nó cũng có thể phòng ngừa da bị cháy nắng…..
Bạn cần đăng nhập để bình luận