Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 405: Khóc Như Mưa

Lúc này, tiếng ca thảm thiết động lòng người vang lên, mọi người chỉ cảm thấy đầu “oanh” một tiếng, tựa như có muôn vàn tâm tình phức tạp xuyên về ký ức, trèo đèo lội suối mà đến, nháy mắt đánh tan phòng tuyết tâm lý của mọi người.
--- Là nhạc cuối phim Tam Quốc Diễn Nghĩa bản cũ, “Bầu Trời Lịch Sử” !
“A…”
Một giây này, vô số người xem không nhịn được nghẹn ngào hô.
Lại lúc này…
Tăng thêm một lực hồi ức giết!
“Chôn vùi bụi vàng cổ đạo, biên thành năm tháng hoang vu…”
“Năm tháng a ngươi mang không được, từng chuỗi tên quen thuộc…”
Chu Du qua đời, cùng với làn điệu thê lương bi thương rung động đến tâm can, một vịnh ba thán, tầng tầng lớp lớp, toàn trường quay cơ hồ không có người khống chế được nước mắt, trong cảnh cảnh lôi cuốn, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Càng không cần nói, những người đó vốn là những người đang cố kìm nén cảm xúc của mình, một khóc này càng là khóc lóc than thở, gào rống.
“Hưng vong ai định, thịnh suy há vô cứ”
“Một tờ phong vân tan, biến ảo thời không…”
“… Bầu trời lịch sử lấp lóe mấy ánh sao
Một cổ hùng khí nhân gian, đang tung hoành ngang dọc”
“….”
“Chôn vùi hoàng trần cổ đạo, hoang vu gió lửa biên thành”
“Năm tháng oai hùng thành lịch sử, bao chiến công, tên tuổi còn vang.”
Nhạc phim “Bầu trời lịch sử” vang lên, hàng trăm khán giả trong trường quay không phân biệt tuổi tác, không phân biệt lập trường mà khóc thành một đoàn.
Còn Hứa Trăn, người đóng vai Chu Du cũng choáng váng không kém khi nghe được giai điệu quen thuộc này.
Bài hát kết thúc của phiên bản cũ "Tam Quốc Diễn Nghĩa" thực sự được sử dụng ở đây?
Trước đó, hắn đã xem qua phân đoạn này, nhưng lại chưa xem phần phiên bản đã biên tập cuối cùng!
Chính ca khúc kinh điển đột ngột, lại làm gợi lên hồi ức của hắn.
—— đó là Chu Lang mà hắn đã từng dốc hết tâm huyết để diễn xuất!
Với những hoài bão chưa thực hiện và mối hận thù trống rỗng, làm sao có thể không khiến người ta phải rơi những giọt nước mắt chua xót?
Bài hát “Bầu trời lịch sử” này giống như một tia lửa, ngay lập tức thổi bùng lên những cảm xúc mà Hứa Trăn đã tích lũy để thay thế cho tâm tư của Chu Du.
Thiếu niên được thiên hạ ca tụng, bán của cải lấy tiền, mặt gia sản dứt khoát đến cậy nhờ Tôn Sách, hay tin Tôn Sách rời thế, lại vội vã mang binh trở về trong đêm tối để chịu tang, trừ khử hết thảy tai hoạ ngầm, lại thề chết không đầu hàng khi Tào Tháo mang hàng trăm vạn binh xâm lược phía nam, sau cùng lại vì dành Kinh Châu mà đầu rơi máu chảy…
Vô số suy nghĩ giồng như hồi ức của kiếp trước, ào ạt kéo về. Hứa Trăn chỉ cảm thấy hốc mắt đau xót, vội vàng xoay đầu đi, nước mặt không thể tự chủ mà rơi xuống.
Tuy nhiên, cho dù hắn che đậy bằng cách nào, thì máy quay trong phòng phát sóng trực tiếp sẽ không bỏ qua các hành động của hắn.
Trong trường quay và trong phòng phát sóng trực tiếp, vô số khán giả đã nhìn thấy Hứa Trăn khóc thương cho cái chết của Chu Du.
Nhìn thấy một màn này, sự đau thương nồng đậm trong nháy mắt thổi quét toàn bộ trường quay.
Khán giả vốn đã đau lòng đến ô ô khóc một mảnh, hiện tại lại một lần nữa nâng lên cấp bậc khác, rất nhiều người không thể cầm giữ được cảm súc của chính mình mà khóc nấc thành tiếng.
“Bốp…bốp…bốp…”
Không biết từ đâu nổi lên, mà khán giả trong trường quay bắt đầu tự nhiên đứng dậy và dành những tràng pháo tay nồng nhiệt cho Chu Du trong truyện, cho Hứa Trăn trên sân khấu, và cả cho cảnh quay cảm động lòng người này.
“Bốp…bốp…bốp…”
Chẳng mấy chốc, loại cảm xúc này bắt đầu lan tràn.
Toàn bộ khán giả trước sau đứng lên, toàn thể đứng dậy, kịch liệt tán thưởng cho đoạn phim vừa rồi.
Không khí nhiệt liệt giữa sân dân dần lan tràn giống như ngọn lửa bùng cháy trên đồng cỏ.
Khán giả một bên khóc một bên vỗ tay, hai mắt đẫm lệ mà nhìn Hứa Trăn trên sân khấu, nhiệt liệt tán thưởng vì cảm xúc chân thành mà hắn gửi gắm vào vai diễn.
Đồng thời tán thưởng cho cảm xúc mà hắn đã mang lại cho khán giả.
Hứa Trăn ngây người nhìn những lời tán dương từ khán giả, bên tai nghe tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, chỉ cảm thấy trong lòng trào lên một dòng nước ấm áp.
Hắn lập tức liền từ trên sô pha đứng lên, cúi đầu cảm tạ khán giả trong trường quay.
“Bốp bốp bốp bốp…”
Nhìn thấy một màn này, tiếng vỗ tay trong trường quay càng thêm nhiệt liệt.
Tiếng vỗ tay như sấm dậy trời, như sóng thủy triều, hết đợt này đến đợt khác, dồn dập và kéo dài, gần như xuyên thủng trần trường quay và lao thẳng lên trời.
……
“Quá tuyệt vời, một cảnh này thật sự quá tuyệt vời……”
Lúc này, người chủ trì cũng đã khóc đến nghẹn ngào khôn kể, sau một lúc lâu nói không ra lời.
Trong bầu không khí như vậy, ngay cả Trần Chính Hào ngồi ở bên cạnh cũng lặng lẽ rơi lệ.
Y đưa tay rút một ít khăn giấy trên bàn trà, đầu tiên là đưa cho Hứa Trăn, rồi sau đó mới thêm một tờ khác, nhẹ nhàng lau giọt lệ nơi khóe mắt của mình.
Cùng lúc đó, làn đàn bình luận trên mạng sau khi trải qua một hồi tĩnh mịch cũng bắt đầu dậy sóng trở lại.
Sau khi trải qua cốt truyện vô cùng đau buồn này, tâm trạng dồn nén của cư dân mạng lúc này hoàn toàn sụp đổ, nhưng cũng không còn hậm hực như trước nữa.
“Tôi khóc muốn mù con mắt…. Nhìn Chu Lang quỳ lạy Giang Đông khiến tôi khóc để cả người đều choáng váng……”
“Trời xanh a, vì sao lại đối xử với Chu đô đốc như thế!”
“Hình như tôi nhìn thấy Trần Chính Hào đưa khăn giấy cho Hứa Trăn, lại tức giận nữa rồi, phải làm sao đây? tức muốn hộc máu!”
“A a a Gia Cát thất phu! Đừng chạm vào Chu lang nhà ta!”
“Tôi còn đứng dậy vỗ tay cho màn này! một trận chiến phong thần! Chân chính mang y nghĩa nổ tạc!”
“Đứng lên, tế Chu Lang! Thật sự không thể ngồi im mà xem đoạn này được!”
“……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận