Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 827: Cuộc Đời Muôn Hình Muôn Vẻ

Trong lúc nói chuyện, Tằng Soái đưa tay sờ ổ khóa nhỏ tràn ngập trên cầu treo, cười nói: "Nơi này còn là địa điểm du lịch, rất nhiều người ở đây treo khóa này."
Lôi Trạch Khoan theo đó bất đắc dĩ cười cười, nói: “Cũng không phải khu du lịch, nhưng trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc, còn có cầu treo hiếm có.”
“Rất nhiều thanh niên trẻ tuổi thích tới đây chụp ảnh.”
“Đầu tiên có người cung cấp manh mối ở đây, có lẽ cũng là bởi vì cây cầu kia......”
Đang nói thì y thấy Tằng Soái vịn lan can, ngồi xổm xuống trên cầu treo, tưởng hắn thất vọng với hành trình lần này, vội cúi người, an ủi: “Không phải thì không phải, rất bình thường.”
“Cậu xem tôi đi, tôi đã tìm vài chục năm, cậu mới tìm bao lâu hả?”
Nhưng mà y chưa kịp nói xong câu này, liền thấy Tằng Soái lấy ra một cây dây kẽm từ túi áo trong ngực, bẻ cong, cắm vào trong lỗ khóa của một trong các ổ khóa bằng đồng.
Lôi Trạch Khoan không khỏi ngẩn ngơ, hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Mở khóa.” Tằng Soái vừa mân mê lỗ khóa, vừa bình tĩnh nói, “Cái này đều là đồng, rất đáng tiền đó.”
“Cạch!”
Còn chưa dứt lời, ổ khóa nhỏ trong tay hắn đã dễ dàng bị cạy mở.
“Này!” Nhìn thấy Tằng Soái thật muốn lấy hết mấy cái ổ khóa đồng đi, thần sắc Lôi Trạch Khoan ngạc nhiên, vội vàng đưa tay túm hắn, nói, “Cậu không định làm thế chứ?”
“Người tới đây treo khoá là muốn cầu duyên, thà phá mười ngôi chùa còn hơn phá hoại gia đình người khác cậu hiểu không hả!”
Tằng Soái ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: “Hòa thượng trêu chọc anh sao? Tại sao muốn hủy đi chùa của người ta?”
Lôi Trạch Khoan: “......”
“Đừng phá nữa, đi thôi!” Y dứt khoát không giảng đạo lý với Tằng Soái, trực tiếp bỏ mặc hắn đi xuống cầu treo, tức giận nói, “Tôi nói cậu đừng phá nữa!”
“......”
Chuyến đi đầu tiên tìm người thân của Tằng Soái đã thất bại, cuối cùng, bức màn hạ xuống có phần hài hước.
Khán giả trong rạp chiếu phim cũng theo đó thiện ý nở nụ cười.
Hai người rất nhanh đã đến thành phố tiếp theo, làm việc, phát tờ rơi, phát bài poker, xe gắn máy chạy qua rất nhiều nơi, gặp đủ loại người, gây nên một chút trò cười, cũng thu hoạch một số hồi ức ấm lòng.
Hai người đi qua chợ đêm, Tằng Soái trong lúc vô tình gặp được một cặp vợ chồng vội vã, ôm một tiểu nữ hài đang khóc rống, ra ngoài mấy ngày liên tiếp nên rất cảnh giác tìm người thân, hắn đuổi theo nhìn thêm vài lần, đi xa Lôi Trạch Khoan.
Lôi Trạch Khoan đang mua cơm ngay tại bên đường vừa quay đầu lại, không thấy bóng dáng Tằng Soái, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, cả người trong nháy mắt cảm thấy cực kì khủng hoảng.
“Tằng Soái, Tằng Soái!”
Cơm y cũng không cần, vội vã chạy xuyên qua chợ đêm, kêu to tên của Tằng Soái.
“Chỗ này, thúc!”
Cũng may, mới vừa đi không có mấy bước, Tằng Soái liền nghe thấy y gọi, lại vòng trở lại, dở khóc dở cười nói: “Thúc vội cái gì vậy?”
“Tôi lớn thế này rồi, còn có thể đi lạc sao?”
Tằng Soái vừa định trêu chọc hai câu, nhưng mà, nhìn thấy thần sắc thất hồn lạc phách và hốc mắt đỏ bừng của Lôi Trạch Khoan, lập tức nuốt lời lại.
“...... Thúc, tôi sai rồi, thật xin lỗi.”
Tằng Soái cúi đầu xuống, đàng hoàng đi theo sau Lôi Trạch Khoan.
……..
« Thất Cô » là một bộ phim trên đường tương đối truyền thống.
Những năm gần đây, bị ảnh hưởng bởi một số tiền lệ thành công, phim trên đường của Trung Quốc thường quay theo dạng hài, dọc theo đường đi gà bay chó chạy, liên tục gặp chuyện ngoài ý muốn, khiến người xem cười muốn bể bụng.
Nhưng trên thực tế, ý tưởng cốt lõi của những bộ phim trên đường truyền thống thường là:
Nhân vật chính trong một chuyến đi, xem hết nhiều loại phong cảnh khác nhau, gặp người đời muôn hình muôn vẻ, cũng sẽ phát sinh thay đổi trong quá trình giao lưu với người khác, đạt được sự cứu rỗi của linh hồn.
Mà « Thất Cô » muốn thể hiện chủ đề như thế.
Trần Chính Hào vai Lôi Trạch Khoan khi mới bắt đầu là một màu sắc u tối.
Chuyến đi mười mấy năm tìm con khiến cho y đi vào ngõ cụt, thất vọng hết lần này tới lần khác, từng bước một đẩy y xuống vực sâu.
Nhưng mà tiểu tử Tằng Soái tìm người thân xuất hiện, kéo y lại khi đang treo người ở vách núi.
Sau khi hai người đồng hành trên chuyến đi tìm người thân trong phim, từ đầu tới cuối đều duy trì không khí vui vẻ.
Lôi Trạch Khoan vốn như cái xác không hồn với khuôn mặt chết lặng, giờ đây một lần nữa lộ vẻ tươi cười.
Buổi tối cùng ngày, ở chợ đêm, Tằng Soái ngạc nhiên phát hiện ví tiền của mình chẳng biết lúc nào bị lấy trộm, mà Lôi Trạch Khoan lấy ra ví tiền bản thân cẩn thận từng li từng tí cất giữ, bên trong cũng chỉ có bút và mấy tờ giấy ghi chú nhàu nát, ngay cả khách sạn rẻ nhất cũng không ở nổi.
Hai người nhìn nhau, chửi thầm, cuối cùng chỉ phải len lén đi vào phòng chờ bến xe khách đường dài, miễn cưỡng qua một đêm.
Phòng chờ bến xe không lớn, cũng chỉ có bốn năm hàng chỗ ngồi. Được cái buổi tối người chờ xe không nhiều, nên có một số ghế trống.
Lôi Trạch Khoan đang muốn tìm một chỗ không người nằm xuống, nhưng cách đó không xa, một người phụ nữ trung niên ôm đứa bé đang khóc vô cùng to.
Phản xạ có điều kiện, y nhìn đứa bé kia nhiều vài lần, này vừa thấy thì không khỏi sửng sốt.
"Nhìn bên kia xem..."
Lôi Trạch Khoan vỗ vỗ Tằng Soái bên cạnh, dùng ánh mắt ra hiệu về hướng của đứa bé kia, thấp giọng nói.
Tằng Soái hơi sững sờ, vội vàng lấy ra một xấp thông báo tìm người từ trong túi, cầm trên tay lật xem từng tờ.
Rất nhanh, hắn đã tìm được một tờ giấy tìm con trong số đó, lại nhìn đứa bé đang khóc nỉ non cách đó không xa lần nữa.
Bề ngoài hoàn toàn giống nhau, đằng sau tai phải có một cái bớt dễ thấy...
Bạn cần đăng nhập để bình luận