Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 271: Khí Thế Ngang Bằng

Hứa Trăn nhìn về phía “Gia Cát Khổng Minh” đang ngạo nghễ trước mặt, khoanh tay đứng thẳng, cười một cách điềm đạm.
Hắn lúc này nếu dám đứng lên, đương nhiên là có mười phần nắm chắc, như thế nào lại phụ lòng chờ mông của mọi người.
“Tào Tháo đúng là đang nhân danh thiên tử mà điều khiển chư hầu, nhưng rõ ràng vẫn là con cháu quan tướng quốc Tào Tham của nhà Hán,” Hắn không e dè mà nhìn thẳng Trần Chính Hào, không hề hạ giọng, mà là câu chữ rõ ràng, giọng nói cất cao, “Lưu Dự Châu tuy tự xưng là dòng dõi Trung Sơn Tĩnh Vương, thì có gì la bằng cứ đâu, thiên hạ chỉ thấy ông ta dệt chiếu bán thừng, sánh sao được với Tào Tháo!”
Trần Chính Hào cười nhạo nói: “Tào Tháo là dòng dõi tướng quốc Tào Tham, tức là bề tôi nhà Hán, nay họ Tào chuyên quyền ngang ngược, ức hiếp thiên tử, như vậy không chỉ là loạn thần của nhà Hán mà cũng chính là nghịch tử của Tào thị!”
“Còn Lưu Dự Châu đường đường là dòng dõi đế vương, được đương kim hoàng thượng công khai trước văn võ bá quan, gọi một tiếng “hoàng thúc” ngay giữa triều đường, sao dám nói không có bằng cứ?”
“Hơn nữa Hán Cao Tổ xuất thân đình trường, mà lên ngôi thiên tử, trị vì thiên hạ, thì dệt chiếu bán thừng thì có gì mà xấu hổ?”
Dựa theo kịch bản, Khổng Minh dăm ba câu đã xem như bác bỏ một vị đại nho, cho nên đoạn thoại sau chính là một người nữa lên sâu khấu..
Hứa Trăn bên này lại đổi nhân vật nhưng không đổi diễn viên, làm bộ khoác thêm áo choàng tiếp tục bàn cãi với đối phương: “Khổng Minh chỉ được cái già mồm ác lí, các ông không nên chấp, xin hỏi Khổng Minh tiên sinh đã học những kinh điển gì?”
Trần Chính Hào ngang nhiên nói: “Ta xưa nay không làm việc tầm chương trích chữ, cứ điển dẫn kinh, làm như thế không giúp được gì cho việc phò vua giúp nước!”
Hứa Trăn nói: “Lại nói khoác, tuy khấu khí lớn, nhưng không có kỳ tích gì. Lưu Dụ Châu khi chưa có tiên sinh giúp, còn tung hoành đây đó, chiếm giữ vài ba thành trì, nay được tiên sinh phò tá, cớ sao thấy quân Tào đến lại quẳng giáp vứt gươm, thấy bóng là chạy.
“Bỏ tân dã, đi Phàn Thành, bại Đương Dương, trốn ra Hạ Khẩu, thật là không còn mảnh đất dung thân, lẽ nào đây là cái gọi “phò vua giúp nước” mà tiên sinh nói sao?”
“……”
Hai người đối chọi gay gắt, không chịu thua một chút nào, đoạn lời thoại vừa dài vừa khó đọc lại tuôn ra như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt.
Trần Chính Hào đọc lời thoại của Gia Cát Lượng, tất nhiên là khí thế mười phần.
Mà Hứa Trăn bên này, trước sau thay đổi thân phận của bảy tám đại nho như Tiết Tổng, Lục Tích, Nghiêm Toan, Trình Đức Xu, theo thứ tự mà tranh cãi với Gia Cát Lượng.
Nếu là theo quy trình bình thường, Gia Cát Lượng hẳn là người chống lại đám quần nho, khiến đám quần nho sôi nổi phải đại bại.
Nhưng Hứa Trăn lúc này chỉ một mình mình đại diện “Quần nho”, hai người ngươi tới ta đi, không ngừng bác bỏ nhau, khiến cho trích đoạn này biến thành hai thế lực ngang bằng nhau.
Hứa Trăn xưa này là gặp mạnh thì cường, gặp nhược thì nhược, dưới sự áp lực mà Trần Chính Hào mang lại, hắn liền theo tiết tấu lời thoại của đối phương, từ nhịp điệu, âm điệu đều vừa gãi đúng chỗ ngứa.
Không chỉ không bị khí thế đối phương áp đảo, ngược lại còn tự nâng cao thực lực của bản thân đến một ngưỡng mà ngày thường khó chạm đến được.
Dưới tình thế giằng co của hai người, Hứa Trăn tự mình đối đáp, câu từ trôi chảy, khí thế cũng không kém gì Trần Chính Hào.
Đám người bên phía Giang Đông đều sớm xem đến quên cả không thời gian.
Trần Chính Hào cũng liền thôi, dù mọi người đều biết minh tinh này là một Tam Lang liều mạng, anh ta đọc lời thoại trong trích đoạn khẩu chiến quần nho một cách rành mạch, trôi chảy, thật sự khiến cho mọi người chấn đống, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể lý giải được.
Còn Hứa Trăn…
Đại ca à, Chu Du cũng không phải là một nhà nho trong “Khấu chiến quần nho” nha!
Trích đoàn này căn bản không phần của Chu Du, nhưng kết quả lão nhân gia ngài lại đem lời thoại của người khác đọc đến suôn sẻ như vậy?
Hơn nữa còn là lời thoại của bảy tám nhân vật? !
Quả thực là phát rồ!
Ánh mắt bội phục của mọi người nhìn về phía hắn dần dần chuyển sang ngưỡng mộ, lại từ ngưỡng mộ chuyển sang
Mọi người nhìn về phía hắn ánh mắt dần dần từ bội phục biến thành kính ngưỡng, lại từ kính ngưỡng biến thành phục sát đất.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều thu hồi sự coi thường tuổi tác và tư lịch của Hứa Trăn, những người xung quanh nhìn hắn, phảng phất như người đứng trước mặt Trần Chính Hào kia, không phải là một diễn viên hậu bối mà chính là đô đốc Giang Đông hàng thật, giá thật.
Sự tôn kính phải dùng thực lực để có được!
“Khổng Minh tiên sinh là bật kỳ tài đời nay, bọn các ông chỉ giỏi khua môi múa mép, phi lễ với khách nhân.”
Rốt cuộc, cốt truyện “Khẩu chiến quần nho” cũng tiến tới phần kết thúc.
Hứa Trăn đổi thân phận thành nhân vật cuối cùng – Hoàng Cái, tiêu sái cười nói: “Tiên sinh, nói nhiều vô ích, chi bằng im lặng, tranh luận với họ làm gì, xin đem cao kiến của tiên sinh bẩm lại với chủ công chúng ta, để liên kết hai nhà Ngô Thục hợp sức đánh Tào, thế mới là việc lớn chân chính.”
Giờ khắc này, Trần Chính Hào cũng không tiếp tục đọc thoại nữa, mà là lẳng lặng nhìn Hứa Trăn vài giây.
“Tới đây được rồi,” Khóe miệng anh bỗng nhiên nhếch lên, nhàn nhạt cười nói, “Đoạn đối lời kịch hôm nay thật sự rất sảng khoái.”
Nói xong, anh chủ động cầm bầu rượu trên bàn lên, tự rợt cho mình một chung rượu, trên bàn Hứa Trăn không có rượu, nhưng cũng tùy theo rót cho mình một tách trà xanh.
Hai người xa xa nâng chén, nhìn nhau cười.
Nhìn thấy một màn này, người ngồi ở vị trí cao nhất, hai mắt lấp lánh, trong lòng tràn đầy kích động không thôi.
—— chính mình lúc trước quả nhiên là không có chọn sai người!
Hai người này thực sự sáng chói!
Vậy mà trước kia ai cũng nghĩ diễn Triệu Vân? Triệu Vân cái quỷ á...
Bạn cần đăng nhập để bình luận