Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 327: Chỉ Giữ Lại Một Bản

Khi Diêu tổ trưởng còn đang suy nghĩ thì một thanh niên cao gầy từ phía sau màn đi ra trước sân khấu.
Thông qua cốt truyện, Diêu tổ trường cũng có thể đưa ra chút phán đoán, người này đại khái là quốc vương Claudius.
Sau khi nhìn thấy bộ dạng của người thanh niên này, Diêu tổ trường cảm thấy mắt mình sáng lên. Vừa định khen hai câu, hắn ta liền chợt nhận ra người này trông rất quen mắt.
“Hứa Trăn?” Diêu tổ trưởng có chút kinh ngạc nhìn phía Cao Vân Thâm.
Cao đạo cười gật gật đầu, thấp giọng nói: “Đúng vậy, Hứa Trăn. “
Diêu tổ trưởng thật ra có chút kinh ngạc.
Hắn ta biết một số diễn viên nổi tiếng sẽ thường đến kịch xã Hải Đường để học hỏi kinh nghiệm, việc Hứa Trăn ở đây cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng hắn ta không ngờ Cao đạo lại giao cho Hứa Trăn một vai quan trọng như vua Claudius.
Không biết kỹ năng diễn xuất của tiểu minh tinh trên sân khấu như thế nào, nhưng Diêu tổ trưởng ngay lập tức cảm thấy rất hứng thú với vở kịch này.
……
“Thật sự quá nguy hiểm khi để gia hỏa đó tự tung tự tác! Nhưng ta cũng không thể dùng nghiêm hình trên người hắn.”
Trên sân khấu, Hứa Trăn sắc mặt tối tăm mà đọc ra lời kịch của Claudius: “Người dân yêu thương vương tử của bọn họ đến vậy.
“Bọn họ thích một người, chỉ bằng đôi mắt, không bằng lý trí. Ta nếu như xử phạt hắn, bọn họ chỉ nhìn thấy hình phạt hà khốc của ta, chứ không suy xét hắn phạm trọng tội gì.”
Khóe miệng của Hứa Trăn mang theo sự châm chọc, nói: “A, đúng là dân chúng ngu xuẩn của ta.”
Đọc xong lời thoại này, lưng của Diêu tổ trưởng bất giác rời khỏi lưng ghế.
—— tiêu chuẩn tương đương cao.
Xét về biểu diễn của đoạn này, trình độ diễn xuất của Hứa Trăn còn cao hơn cả các diễn viên trẻ bên Quốc Thoại.
Ngay khi ý tưởng này xuất hiện, Diêu tổ trưởng đầu tiên là bị sốc - lẽ nào Hứa Trăn, một diễn viên điện ảnh và truyền hình, còn có thể cao hơn cả một diễn viên chính quy trong quốc hoạ truyền thống?
Nhưng rất nhanh, hắn ta liền bình thường trở lại.
Nghĩ kĩ thì.
Bên phía Quốc Thoại, tất cả các diễn viên trẻ của họ đều sẽ tham gia.
Hầu hết những người này đều là sinh viên của Trung Hý, giống như Hứa Trăn. Nhiều lắm cũng chỉ cao hơn hắn mấy tuổi.
So với Hứa Trăn, ra trường nhiều hơn mấy năm, nhưng kinh nghiệm thực tế lại thiếu mấy năm.
Thật sự rất khó để phân biệt người nào tốt hơn hay tệ hơn.
Sau khi quan sát một lúc, Diêu tổ trưởng thực sự đã có phán đoán trong lòng.
Vua Claudius bên Hải Đường mạnh hơn, nhưng đồng thời, Hamlet lại không bằng bên Quốc Thoại.
Vì vậy, nhìn chung vẫn nên giữ bản của Quốc Thoại.
Mặc dù Hứa Trăn không thể tham gia liên hoan kinh thành hí kịch vì điều này, nhưng hắn vẫn còn một chặng đường dài về sau. Diêu tổ trưởng hy vọng nam diễn viên này có thể tiếp tục quan tâm đến các buổi biểu diễn kịch nói trong tương lai!
Nghĩ như vậy, Diêu tổ trưởng lại ngả lưng vào ghế và yên lặng thưởng thức màn biểu diễn tiếp theo.
……
Lúc này, phía sau sân khấu.
Hàn Xuân Minh, người đóng vai Hamlet đang trốn sau bức màn, cả người vô cùng căng thẳng.
Vừa rồi anh ta đã nghe các nhân viên nói rằng, những vị khách vừa mới tới kia, rất có thể là do liên hoan kinh thành hí kịch cử đến.
Vốn dĩ anh ta đã sớm nghe qua, liên hoan kinh thành hí kịch lần này không chỉ có một đoàn kịch báo danh vở “Hamlet”, hơn nữa, khả năng chương trình chỉ có thể giữ lại một bản duy nhất.
Cho nên nói, chính là ngày hôm nay?
Hàn Xuân Minh không muốn nuôi tham vọng của người khác và hủy hoại uy tín của chính mình, nhưng... tôi là vai diễn B nha!
Các người không thể đánh giá đẳng cấp của đoàn kịch chúng tôi dựa trên màn trình diễn của tôi!
Nhìn thấy đoạn độc thoại của vị vua trên sân khấu sắp kết thúc, rồi đến lượt Hamlet lên sân khấu, Hàn Xuân Minh căng thẳng đến mức lòng bàn tay đều toát đầy mồ hôi.
Ngay cả bản thân anh ta cũng nghĩ như vậy, huống hồ là những người khác.
Các diễn viên của Ophelia, Leotis và các nhân vật khác nhìn Diêu tổ trưởng. Sau đó lại nhìn Hứa Trăn trên sân khấu, ước rằng Hứa Trăn có thể diễn xuất tốt hơn và mang lại thể diện cho đoàn, nhưng đồng thời lại sợ rằng Hàn Xuân Minh, người lên sân khấu tiếp theo sẽ không thể bắt được vở diễn của mình, tâm tình thập phần phức tạp.
“Phốc!”
Đúng lúc này, Hàn Xuân Minh bỗng nhiên nghe được âm thanh quỷ dị từ người nào đó bên cạnh mình.
Quay đầu nhìn lại, liền thấy Mạnh Nhất Phạm, một thân quần áo lao công màu xanh đen, mặt mũi xám trso đứng ở phía sau mình, rồi nhỏ giọng nói: “Ca, cho tôi mượn quần áo của anh đi, tôi thay anh diễn!”
Hàn Xuân Minh không nhịn được mà trợn tròn mắt xem thường.
“Cậu đùa cái gì vậy?”
Hàn Xuân Minh tức giận nói: “Phiên bản của cậu không giống với chúng tôi, không lẽ cậu định nói tiếng Anh với Hứa Trăn sao?”
“Anh coi thường ai vậy?” Mạnh Nhất Phàm lẩm bẩm, “Anh nghĩ tôi không thể thuộc lời thoại bản tiếng Trung sao?
“Mỗi ngày tôi đều đến rạp quét dọn 4 lần, chỉ với hai câu thoại đó của anh, tôi đã thuộc lâu rồi!”
Hàn Xuân Minh hừ lạnh hai tiếng, như cũ không dao động.
Anh ta tất nhiên thừa nhận khả năng diễn xuất của Mạnh Nhất Phàm tốt hơn mình một chút, nhưng nó cũng không khác biệt đến mức như trời với đất.
Bản thân anh ta đã luyện tập vở kịch hơn 2 tuần, mà Mạnh Nhất Phàm lại chưa một lần luyện tập qua.
Anh ta không cho rằng vội vã đẩy đối phương lên như vậy là có thể diễn tốt hơn chính mình.
Ngay khi cả hai đang giằng co, thì trên sân khấu, đoạn độc thoại của Hứa Trăn đã kết thúc.
Cốt truyện tiếp theo là hai lính canh hộ tống Hamlet đến gặp nhà vua, và hai người đã xảy ra một cuộc cãi vã.
Hàn Xuân Minh không kiên nhẫn mà đẩy Mạnh Nhất Phàm sang bên cạnh, nói: “Tránh qua một bên, đây không phải chuyện của cậu.”
Nói xong, anh ta còn che mũi ghét bỏ, vẻ mặt khinh thường nói: “Trên người của cậu có mùi gì vậy? Thật chua, mau đứng xa tôi ra một chút!”
Mạnh Nhất Phàm: “…”
Mùi vị gì, đây còn không phải là mùi vị của lao động nhân dân sao?
Anh làm sao có thể khinh bỉ lao động nhân dân? !
Bạn cần đăng nhập để bình luận