Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 313: Kịch Nói Hải Đường

Có một phần may mắn là, lần này tổ chương trình không yêu cầu phải biểu diễn trực tiếp trên sân khấu, mà là quay một đoạn phim ngắn dạng điện ảnh, bởi vậy mà thời gian bên phía chương trình cho các tổ đội chuẩn bị cũng rất dư dả.
Hơn nữa, lần biểu diễn này có cố vấn (Lão sư) chỉ đạo, nên sẽ không có quá nhiều thắc mắc.
Thẩm Đan Thanh là một vị tiền bối mà hắn vô cùng ngưỡng mộ, vì vậy, Hứa Trăn thật sự đang rất chờ mong những kinh nghiệm và kiến thức mà hắn có thể học hỏi Thẩm lão sư.
...
Sáng chủ nhật, Hứa Trăn từ Tiền Đường về tới thủ đô.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp tới trường học thì đã nhận được tin nhắn từ Thẩm Đan Thanh: "3 giờ chiều, đến nhà hát Hải Đường tìm tôi.”
Hứa Trăn trong lòng vui vẻ.
Nhanh như vậy đã có thể nhận được chỉ đạo sao?
Không biết Thẩm lão sư tính toán dạy ta cái gì?
Lúc này hắn đang ngồi trên xe thương mại do công ty cử đi đón, sau khi nhận được thông tin, hắn lập tức đưa nội dung cho Kiều Phong đang ngồi ở ghế sau cùng mình.
Kiều Phong cũng rất coi trọng cơ hội hợp tác với Thẩm Đan Thanh, cho nên quyết định không vội quay về trường học, mà mang theo Hứa Trăn tranh thủ đem hắn thu thập một phen, cố gắng để lại ấn tượng tốt cho các đại lão.
Buổi chiều 2 giờ rưỡi, Hứa Trăn đã đến trước cửa nhà hát Hải Đường, sớm hơn nữa tiếng.
Đây là nơi ở của Xã kịch nói Hải Đường Kinh Thành, đồng thời nó cũng là một trong số ít các nhà hát cao cấp ở thủ đô.
Về phần Xã kịch nói Hải Đường, Hứa Trăn cũng chỉ có một chút hiểu biết.
Bởi vì, sư huynh Tống Úc nhà mình đã từng là diễn viên của Xã kịch nói Hải Đường, theo lời vênh váo hống hống của đối phương, hắn ta đã từng là “trụ cột” của xã kịch này.
Nghe Tống Úc giới thiệu, đây là đội kịch do các cựu sinh viên của Trung Hý thành lập. Hầu hết các thành viên chính là sinh viên của Trung Hý, con cháu của một số diễn viên kịch nổi tiếng, hoặc một số người yêu thích kịch và đa số họ đều tương đối trẻ.
Vị thế của Xã kịch nói Hải Đường trong ngành không cao, nhưng mức độ nổi tiếng của nó trong giới kịch lại rất cao.
Bởi lẽ, các tác phẩm mới của các nghệ sĩ nổi tiếng thường thích lấy một "phiên bản thanh xuân" ở đây trước, và các đoàn kịch nước ngoài cũng thích đến đây để thử biểu diễn, thăm dò phản ứng của khán giả.
Do đó, có thể thường xuyên xem các bộ phim mới ở đây, và cũng có thể thường xuyên thấy những gương mặt mới toanh.
Đây là một kịch xã tiên phong rất năng động, nơi đầy thú vị dành cho những người hâm mộ phim truyền hình.
Sau khi đăng ký ở lối vào nhà hát, Hứa Trăn theo hướng dẫn của tin nhắn văn bản đến văn phòng mà Thẩm Đan Thanh gửi tới.
Gõ cửa rồi đi vào phòng, hắn thấy tất cả mọi người trong phòng đều đang nhìn về phía mình, nhưng Thẩm Đan Thanh không có trong số đó.
Trong đó có một người đàn ông trung niên ngồi bên cửa sổ nhìn thấy Hứa Trăn, rồi nhanh chóng đứng dậy đón, cười nói: "Tiểu Hứa, đúng không? Xin chào, xin chào."
Nói xong liền dẫn Hứa Trăn đến ghế sô pha dựa vào tường ngồi xuống, nói: "Thẩm lão sư đã đi chỗ xã trưởng của chúng ta. Ước chừng sẽ sớm trở lại, cậu cứ ở chỗ này chờ một lát."
Hứa Trăn cười cảm ơn, rồi yên lặng ngồi trên sô pha.
Nhưng mà đợi một thời gian, Thẩm Đan Thanh vẫn chưa trở về.
Cảm nhận được ánh mắt dò xét cố tình có, vô tình có, của những người xung quanh đang nhìn về phía mình, hắn liền lặng lẽ lấy từ trong cặp ra tập kịch bản "Đầu Danh Trạng" lật giở một chút, định đọc thêm vài lần nữa để phân tích nhân vật thật tốt.

Mà cùng lúc đó.
Thẩm Đan Thanh đang ở trong văn phòng của xã trưởng, hai bên giằng co qua lại.
“Đan thanh tỷ, thật không phải tôi không cho chị mặt mũi……”
Người đàn ông trung niên với thân hình béo ục ịch cào bộ tóc giả dày cộp và nói với vẻ mặt lo lắng: "Chỉ còn 20 ngày nữa, lại muốn biểu diễn trên sân khấu? Điều này thật quá khó xử?
“Hải Đường này của chúng tôi tuy không thể so với tài năng của chị, nhưng dù sao cũng là đoàn kịch chính thức.
“Khán giả mua vé xem diễn kịch, chúng tôi phải có trách nhiệm với khán giả, không thể làm lung tung..."
“Chuyện này sao có thể coi là lung tung?” Nghe hắn ta nói vậy, Thẩm Đan Thanh cãi lại, “Tôi đã theo dõi vở kịch mới của cậu, từ lúc nhận kịch bản đến khi công chiếu chỉ mất 35 ngày, nên tôi đã dẫn tiểu Hứa đi theo luyện tập 20 ngày, hơn nữa chỉ đóng một vai phụ trong đó mà bảo không được sao?
“Cậu phải tin tưởng tôi, nhìn thấy đứa trẻ kia, cậu liền biết, hắn đặc biệt thông minh, một ngày học của hắn bằng ba ngày của người khác, cho nên thời gian 20 ngày này, quả thật đã rất dư dả rồi.”
Xã trưởng bĩu môi, nói: “Thẩm lão sư, có thể giống nhau sao?
"Các thành viên của chúng tôi đều là những diễn viên kịch dày dặn kinh nghiệm. Còn đứa trẻ mà chỉ nói với tôi là một diễn viên truyền hình.
"Nếu cậu ấy đi theo tập luyện, tôi phải dạy cậu ấy những kỹ năng cơ bản. Làm sao có thể học được cái này trong 20 ngày?"
Khi hai người đang tranh cãi thì một cô gái trẻ gõ cửa tiến vào và nói với xã trưởng: "Xã trưởng, các vị khách từ Hùng Liên Bang đã đến. Họ đang ở trong phòng khách, hiện tại phiền toái ngài đi qua một chuyến.”
Xã trưởng gật gật đầu, nói: “Được rồi, tôi lập tức qua đó, cô cứ bảo những người khác đi trước."
Dứt lời, hắn xin lỗi mà nhìn về phía Thẩm Đan Thanh, nói: “Tỷ, tôi thực sự có việc gấp, cáo tội rời đi một chút, lát nữa chúng ta thương lượng tiếp.
“Đứa trẻ mà chị vừa nhắc tới, hiện tại cứ để cậu ta đi làm quen với tình huống bên trong xã kịch, có thể tham gia tập luyện, trừ bỏ lên sân khấu thì cái gì cũng được.”
Dứt lời, xã trưởng đứng dậy, bước chân vội vàng mà rời khỏi văn phòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận