Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 819: Lạc Mất Con

Cùng lúc đó, Trần Chính Hào, người đi mua bò viên đang đứng cách đó không xa, nhưng ánh mắt thì vẫn luôn chú ý đến khu vực bên này.
Y nhìn thấy Hứa Trăn mang theo người quay phim đến gần chỗ Niếp Niếp, sau đó thuận lợi dẫn cô bé đi chỉ trong vòng nửa phút, mà Liễu Mộng Dao thì đang dồn sự tập trung lên Quách Uy, hoàn toàn không có lưu ý đến.
Trần Chính Hào vốn định qua đi ngăn cản, nhưng do dự một hồi, cuối cùng cũng từ bỏ ý định này.
Quên đi, mình cảnh giác là vì biết chương trình đang tuyền truyền cho “Thất Cô”, nếu thẳng thắn thì đây cũng coi như gian lận.
Hơn nữa, tình huống này cũng nên được phơi bày trước công chúng, như một lời cảnh báo.
……
Hứa Trăn dẫn bé đến một công viên gần đó, đồng thời mua hai thanh đao đồ chơi ở sạp ven đường, một cây plastic Kim Cô Bổng, cùng với hai thanh kiếm màu bạc.
Hắn không có nuốt lời, thật sự đem điện thoại giao cho Niếp Niếp, để cô né đứng ở chỗ người quay phim, còn mình thì cầm lấy hai thanh song đao diễn lại cảnh luyện đao trong bộ phim “Tú Xuân Đao”.
Mặc dù các kỹ năng dùng dao tinh tế và nhanh nhẹn không được coi là "nhào lộn", nhưng nhìn kỹ thì cũng không kém hơn màn nhào lộn ban sáng.
Dưới sự điều khiển của Hứa Trăn, hai thanh đao đồ chơi nhảy múa như những con rắn bạc, tỏa sáng rực rỡ, kết hợp với một chiếc máy quay phim rất chuyên nghiệp, ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người lớn tuổi và phụ nữ đang tập thể dục xung quanh.
Chưa đầy một phút, nhiều người qua đường đã tập trung quanh khu vực này và dừng lại xem, ai cũng trầm trồ khen ngợi, vỗ tay không ngớt.
Đôi mắt của Niếp Niếp mở to, giơ di động, cười đế vô cùng phấn chấn.
Sau khi Hứa Trăn luyện xong một màn này thì buông song đao xuống, dùng mũi chân nhặt chiếc Kim Cô Bổng trên mặt đất, tiếp tục múa một loại binh khí khác.
Người qua đường xung quanh xem rất nhiệt tình, có đại gia còn móc tiền xu ra ném xuống đất.
Hứa Trăn đang múa quyền thì nghe thấy âm thanh “Leng keng” ở xung quanh, từ khóa mắt hắn có thể thấy những ánh sáng màu bạc không ngừng xẹt qua bên cạnh, tâm tình lập tức trở nên phức tạp.
Phải chịu đựng…Ngàn vạn lần không thể gục ngã…
Ngàn vạn đừng để người ta nhận ra mình là ai! !
Khi hắn đang ở ven đường “Bán nghê” thì bỗng nhiên nghe được âm thanh nức nở từ nơi xa truyền đến.
“Niếp Niếp! !”
Niếp Niếp đang dùng điện thoại quay video thì nghe được có người đang gọi mình, cô bé lập tức nhìn về phía người gọi mình nhưng tầm mắt lại bị những người xung quanh chặn mất.
“Thúc thúc,” Niếp kêu lên: “Hình như còn nghe được giọng của mẹ Liễu!”
Hứa Trăn lúc này cũng dừng biểu diễn, buông đồ chơi, đi qua dắt lấy tay Niếp Niếp.
Hắn bế cô bé lên, đứng ở trên bồn hoa, một lớn một nhỏ nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy cách đó không xa, Liễu Mộng Dao vừa đi, vừa hô to: “Niếp, niếp!”
Cô kêu to, lại quay đầu nhìn về phía người quay phim: “Đừng quay, bây giờ còn quay cái gì!”
“Tôi nói các người đừng quay!”
“Tổ chương trình đâu, đạo diễn đâu?”
Liễu Mộng Dao nói nói, nước mắt liền nhịn không được chảy xuống dưới, kêu khóc: “Tìm bảo an, điều theo dõi, báo nguy a!”
“Tôi để lạc mất Niếp Niếp rồi!”
“Đừng quay nữa, cầu mấy người đừng quay nữa…”
Cách đó không xa, Niếp Niếp quay đầu về phía Hứa Trăn, nói: “Thúc thúc, con muốn đi tìm mẹ Liễu.”
Hứa Trăn nhìn một màn trước mắt, lại thả Niếp Niếp xuống, cầm lấy tay cô bé, mỉm cười nói: “Đi, thúc thúc mang con đi tìm mẹ Liễu.”
Dứt lời, hai người liền rời khỏi công viên, đi về phương hướng của Liễu Mộng Dao.
Phố chợ về đêm được thắp sáng bởi những ánh đèn nê- ông đủ màu, mùi thịt nướng, mùi bia, mùi cá mặn hòa cùng thủy sản phảng phất theo gió biển khiến người ta chảy nước miếng.
Phụ cận quán ăn khuya người đến người đi, ngựa xe như nước, Hứa Trăn gắt gao nắm tay bé, nhìn Liễu Mộng Dao thất hồn lạc phách cách đó không xa, không hiểu sao có chút chua xót.
Đây không phải là một "người mẹ" thực sự, và đây không phải là một vụ buôn người thực sự.
Tuy nhiên, những điều như thế này đang xảy ra trên khắp đất nước.
Cô bé Niếp Niếp lúc này hoàn toàn không biết sợ, nhìn thấy Liễu Mộng Dao lau nước mắt, cô bé liền cười khúc khích.
“Mẹ Liễu!”
Khi hai người tới gần, cô bé thả tay Hứa Trăn ra, nhảy nhót chạy tới chỗ Liễu Mộng Dao, đắc ý dào dạt mà kêu: “Con ở đây nè!”
Mà Liễu Mộng Dao cách đó không xa nghe tiếng gọi đó, giống như bị điện giật mà quay đầu.
Khi nhìn thấy cô bé chạy tới mình, cô bước dài chạy qua, gắt gao kéo cô bé vào trong lòng ngực.
“Niếp! Niếp……”
Liễu Mộng Dao cả người ngồi liệt dưới đất, ôm đứa bé gái trong lòng ngực, khóc nức nở.
Lúc này, cô mới biết đứa bé đã biến mất mới có mười phút, nhưng cảm giác hoảng sợ chỉ trong mười phút là điều mà hai mươi năm qua cô chưa từng trải qua.
Hứa Trăn từ trong tối đi ra, Quách Uy vừa rồi làm bộ làm tịch giúp tìm đứa bé, đám người Trần Chính Hào lúc này cũng rốt cuộc không giả vờ nữa.
Ba “người xấu” đứng cùng nhau, nhìn Liễu Mộng Dao khóc như mưa, cảm thấy có chút băn khoăn.
“Nói thật,” Hứa Trăn nhìn thấy máy quay không hướng về chỗ bọn họ, thấp giọng nói, “Cô ấy rốt cuộc là thật bị dọa khóc vẫn là diễn?”
Trần Chính Hào nhỏ giọng nói: “Tôi cảm giác không phải diễn.”
Quách Uy nhịn không được trợn trắng mắt, nói: “Tôi thay Dao thần cảm ơn anh, thị đế đại nhân.”
“Nếu cô ấy có thể có kỹ năng diễn xuất như này, còn cần phải suốt ngày quay gameshow sao?”
Hứa Trăn quay đầu, vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn anh ta, nói: “Anh không muốn bát cơm của mình nữa sao? Trả nợ xong hết rồi hả?”
Quách Uy: “……”
Anh ta làm bộ lau mồ hôi lạnh trên trán, ngượng ngùng cười nói: “Chỉ đùa một chút thôi, cái này gọi là tự giễu, tự giễu hiểu không hả?”
Nghe được lời này, Trần Chính Hào bên cạnh quay đầu, nói: “Để đề phòng, tôi nhắc nhở một chút, mic của tôi chưa có tắt đâu.”
Quách Uy: “……”
A! Tôi chết đi cho rồi! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận