Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 434: Chết Trận Nơi Sa Trường

Hứa Trăn đã nói rõ với Kiều Phong, trong năm nay hắn sẽ không tiếp kịch bản nào nữa, ngoại trừ việc quay xong “Sấm Quan Đông”, hắn còn phải quay lại trường để học tập, sau đó an tĩnh chờ ngày tiến tổ “Lang Gia Bảng”.
Thật ra Kiều Phong cũng không hề làm khó hắn, nhưng Hứa Trăn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, có rất nhiều người lướt qua Kiều Phong, trực tiếp liên hệ tới hắn.
Lại là điện ảnh, lại là tổng nghệ (chương trình tạp kỹ), lại là đại ngôn, thậm chí còn có người muốn thu âm một bài hát cho hắn, tổ chức buổi biểu diễn……
Nghe xong, Hứa Trăn liền cảm thấy đầu đau từng trận.
Thu âm cái gì? Ta cũng không phải ca sĩ!
Chẳng lẽ muốn ta niệm “Đại Bi Chú” cho mấy người nghe?
Hay là xướng “Ngư Sơn Phạn Kinh”, “Trăm Tự Minh Chú”, “Kinh Phật Vô Lượng Thọ"?
Chọn một bài đi, để bần tăng tiêu trừ nghiệp chướng cho các ngươi, để các ngươi vãng sinh cực lạc!
……
Đoàn phim “Sầm Quan Đông” ở lại Ma Đô tổng cộng 45 ngày.
Tuy nhiên, Truyền Võ không có nhiều cảnh quay ở đây, và dự kiến chỉ mất khoảng ba tuần để hoàn thành các cảnh quay.
Hôm nay là ngày 5 tháng 10, cảnh quay cuối cùng của Hứa Trăn ở Ma Đô bắt đầu, toàn bộ đoàn phim rơi vào bầu không khí nhiệt liệt xưa nay chưa từng có.
—— Truyền Võ sắp chết, trò hay!
Tuyệt đối là trò hay!
Vô luận là diễn viên, đạo diễn, hay Tôn Mãn Đường – kẻ đầu sỏ viết ra cái chết của Truyền Võ, đều nhón chân mong chờ một màn này.
Hứa Trăn vốn dĩ đã chuẩn bị ấp ủ cảm xúc thật tốt, thật no đủ, nhưng kết quả vừa đến phim trường lại nhìn thấy một đám người cao hứng phấn chấn, bộ dáng ăn dưa thích xem náo nhiệt, khiến hắn tức khắc có chút buồn bực.
Đám người này, người nào cũng….
Trong đầu hắn bỗng dưng xuất hiện một câu nói:
Mọi người cố ý tìm tới đây là bởi vì muốn xem hắn diễn một câu chuyện bi thảm. Thẳng đến khi Truyền Võ chết, đại gia ô ô khóc một hồi, thở dài một phen, thỏa mãn rời đi, mặt khác còn sôi nổi bình luận…
——Được rồi, coi như ta làm sống lại phiên bản Tường Lâm tẩu trong Chuyện Xưa của A Mao.
(Tường Lâm Tẩu là một nhân vật đại diện cho bi kịch)
Mà lúc này, biên kịch Tôn Mãn Đường lại không có một chút tự giác nào của “độc thủ phía sau màn ảnh”. Từ sáng sớm kho Hứa Trăn còn đang hóa trang ở bên sân, Tôn Mãn Đường liền vui sướng mà chạy tới, trong tay xách theo một thanh đao đạo cụ, tay chân vụng về chém lên chém xuống, ra vẻ bản thân rất chính khí, nói: “Cảnh này, Truyền Võ nhất định phải giết đến đỏ mắt.”
“Đại đao trên tay vung lên, một quỷ tử lập tức ngã xuống.”
“Thình lình bị quỷ tử phía sau đâm lén, sau đó cậu quay lại, hô! Giơ tay chém xuống, một đao chặt đứt đầu quỷ tử.”
“Sau đó ba quỷ tử vây lại đây, cậu đỡ trái hở phải, bị đâm một nhác vào ngực, cậu liền nghiến răng xông về phía trước, một đao chém chết đối phương!”
“Ngay sau đó, hai quỷ tử kia tiếp tục đánh tới…”
“……”
Hứa Trăn nghe biên kịch nhiệt huyết sôi trào nói chuyện với hắn, khóe miệng liền trừu trừu, không biết nên nói cái gì.
Rất rõ ràng: Tôn Mãn Đường không biết viết kịch bản võ hiệp.
Rất có thể ngay cả tiểu thuyết võ hiệp cũng chưa từng đọc qua.
Hứa Trăn thừa nhận, “Sấm Quan Đông” là một kịch bản không tồi, bối cảnh to lớn, cốt chuyện rất chắc chắn.
Nhưng, ai cũng có sở trường cùng sở đoản riêng……
Một lát sau, Tôn Mãn Đường rốt cuộc “Giảng” xong cảnh này, ông ta duỗi tay lau một phen mồ hôi trên trán, nhếch miệng cười nói: “n, không sai, chính là ý tứ này.”
“Võ công gì đó thúc không hiểu, đoạn này không viết quá chi tiết, cậu cũng đừng câu nệ với kịch bản, cứ đánh thoải mái.”
“Mấu chốt phải bày ra loại mị lực dã tính của nam nhi nhiệt huyết!”
Hứa Trăn nghe lời gật gật đầu, tiếp thu được tin tức mấu chốt: Cứ đánh thoải mái!”
Đúng vậy, nếu luận chuyện đánh võ thì kinh nghiệm của mình đúng là phong phú hơn Tôn lão sư một ít…
……
Buổi sáng lúc 6 giờ 50 phút, lúc chuẩn bị lên sân, Hứa Trăn cuối cùng cũng xem lại kịch bản của cảnh quay này, nỗ lực đắm mình vào trạng thái của nhân vật Chu Truyền Võ.
Không thể không nói, mặc dù Tôn lão sư viết những cảnh quay đánh võ rất thưa thớt nhưng nhịp điệu của câu chuyện vẫn rất mạnh mẽ:
Sau khi sự kiện ngày 18 tháng 9 nổ ra, quân đội Đông Bắc thực hiện chính sách không chống cự, Truyện Võ suất lĩnh bộ đội kiên quyết chiến đấu, tử thủ A Lặc Cẩm, kiên quyết không rút lui, câu giờ cho người dân địa phương sơ tán.
Trong trận chiến đấu vật lộn với sống chết, quân đội lần lượt giành được nhiều thắng lợi, Tiên Nhi cũng mang theo huynh đệ của Nhị Long sơn đến chi viện. Đôi tình nhân sau khi trải qua nhiều tai nạn, thì gặp lại nhau trong chiến hỏa bay tán loạn, sau cùng kết làm vợ chồng dưới sự chứng kiến của dân chúng địa phương.
Tuy nhiên, trận chiến không có sự hỗ trợ của hậu phương, rốt cuộc vẫn phải đi đến con đường cuối cùng.
Trận tuyến từng bước lui về phía sau, một đường từ ga tàu hỏa thối lui đến trong thành.
Đánh tới cuối cùng, địa điểm chiến đấu chỉ còn cách tiệm cơm của Chu Gia tầm hai con phố.
Phía sau chính là thân nhân, cha mẹ của mình.
Nếu ngừng chiến, lưỡi lê của quỷ tử sẽ trực tiếp đâm vào dân thường tay không tấc sắt kia, cho nên đây thật sự là một trận chiến sinh tử cuối cùng.
Dưới tình huống hết đạn, Truyền Võ rút ra đại đao, trực tiếp nhảy vào trận địa địch đánh một trận giáp lá cà, cuối cùng không thể áp đảo kẻ địch mà chết trận nơi sa trường.
Đó là một cuộc chiến tay không tàn bạo trong tình trạng gần như nguyên thủy.
Năm phút sau, Hứa Trăn khép lại kịch bản.
Hắn nhắm mắt ngưng thần một lát, chợt từ trên ghế đứng lên, đi về phía trường quay cách đó không xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận