Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 418: Lâm Gia Thăm Ban

Giữa tháng 9, sau ba tháng quay vất vả, cuối cùng đoàn làm phim "Sấm Quan Đông" cũng đã hoàn thành xong cảnh quay mùa xuân hè ở đông bắc, đến tháng 11 mới quay lại để kịp quay cảnh tuyết rơi.
Ngày 15 tháng 9, các nhân viên chính của đoàn phim từ Đông Bắc đi tới Ma Đô, đến căn cứ quay phim Ma Đô để lấy cảnh, bắt đầu quay cốt truyện lão Chu gia ở trong thành mở tiệm cơm.
Trong cảnh này, Hứa Trăn rốt cuộc cũng mặc lại bộ quân phục Đông Bắc mà hắn tâm tâm niệm niệm.
Giày, thắt lưng, mũ kê- pi, hắn nhìn trái nhìn phải bản thân ở trong gương, cảm thấy rất là vừa lòng.
“Ồ……! !”
Vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, những người khác đã bị sốc khi nhìn thấy hóa trang của Hứa Trăn.
Quả nhiên, nam nhân lãng mạn chính là xuyên quân trang a!
Hứa Trăn nhếch miệng cười, thoáng nâng cằm lên, dáng người đĩnh bạt, bước đi thong dong qua phim trường.
Một đường hắn đi qua, đôi mắt của thợ quay phim, nhóm kỹ sư ánh sáng đều dính chặt ở trên người hắn.
Hắc, tiểu tử này thật soái!
Mấy bị đại ca, đại thúc ngày thường áo quần lôi thôi lếch thếch, cúi đầu xuống nhìn vào chiếc áo và quần xà lỏn của mình, không hiểu sao lại có chút e lệ.
Ai, người đẹp vì lụa, cho nên mình có nên chú ý tới bản thân chút không.
Huynh đệ chúng ta nếu như diện quần áo giống vậy, thì khẳng định cũng không kém hơn cậu đâu!
Mà cùng lúc đó, Tô Nghiên đang ở trong phòng hóa trang chỉnh sửa lại tạo hình mới của mình.
Tiên Nhi trong giai đoạn này đã không còn là cô thôn nữ dễ bị ức hiếp, lang bạt kỳ hồ như trước kia, mà là vào rừng làm cướp, trở thành thủ lĩnh thổ phỉ, khiến người nghe sợ vỡ mật.
Tô Nghiên cắt tóc ngắn, trang dung cũng trở nên anh khí rất nhiều.
Cô nhìn dáng vẻ trầm ổn đại khí, tươi sáng, dũng cảm của Tiên Nhi ở trong gương – chà, bây giờ phải gọi cô là xú mỹ nữ “Tam Giang Hồng”.
“Leng keng!”
Đúng lúc này, di động ở bên cạnh đổ chuông.
Tô Nghiên cầm lên, hơi hơi nhướng mày.
“Thật ngại quá, tôi đi ra ngoài một chút.” Cô xin lỗi nhà tạo hình rồi nói tiếp: “Bạn của tôi lại đây thăm ban, hiện tại đang ở bên ngoài, cho nên tôi đi ra đó dắt cô ấy vào.”
Dứt lời, Tô Nghiên nhẹ nhàng đi ra khỏi phim trường, một bộ dáng thực vui vẻ.
Vài phút sau, cô liền lại vòng vèo trở về, phía sau là một cô gái trẻ mặc đầm chiffon màu trắng, đội mũ xô màu be nhạt.
Vài nhân viên trong phòng hóa trang vô thức nhìn qua, chỉ thấy cô gái ấyđã cởi mũ và kính râm, để lộ mái tóc dài đen mượt và một đôi mắt hồng đào xinh đẹp.
“A……”
Mấy người trong phòng liền nhịn không được mà hô nhỏ một tiếng.
—— Lâm Gia!
Đây thật sự là tiểu hoa đán mới nổi, Lâm Gia!
Tại sao nàng ta lại chạy tới chỗ này?
Lâm Gia nhìn thấy ánh mắt của đám người, thì lập tức chào hỏi bọn họ, nói: “Quấy rầy, tôi đang đóng phim ở bên đoàn cách vách, cho nên sẵn tiện qua đây thăm Nghiên tỷ.”
Nói xong, nàng đưa bao nilon trong tay ra, đi về phía mấy người trong phòng, nói: “Tôi có mua ít nước uống khi trên đường tới đấy, mọi người đừng khách khí.”
Trong phòng mấy người thấy thế, cười hì hì một người cầm một ly, sôi nổi tỏ vẻ chính mình sẽ không chụp ảnh, cũng sẽ không đi ra ngoài nói bậy.
……
Chỉ chốc lát sau, Tô Nghiên làm tốt tạo hình, mang Lâm Gia đi ra phòng hóa trang, cười nói: “Đi, tỷ mang em đi thăm trường quay của chúng ta.”
“Buổi sáng hôm nay tỷ không có cảnh, cho nên lát nữa tỷ mang em ra ngoài ăn cơm ngon.”
Ba năm trước, hai người từng hợp tác trong một kịch đô thị.
Lúc ấy, bọn họ đều là diễn viên nhỏ, cho nên quan hệ tương đối tốt, sau khi đóng máy cũng không cắt đứt liên hệ.
Hiện giờ, hai người đã từng người có chút thành tựu, gặp lại cũng xem như chuyện vui.
Một đường đi tới, Lâm Gia liên túc quan sát xung quanh, giống như là tìm kiếm cái gì đó, nói: “Không cần Nghiên tỷ, em có thể đi xem nhóm người đóng phim được không?”
Nói tới đây, nàng quay đầu nhìn về phía Tô Nghiên, cười nói: “Từ lâu em đã ngưỡng mộ đại doanh của “Sấm Quan Đông”, nghe nói diễn viên của đoàn làm phim đều là phái thực lực!”
Tô Nghiên nghe được Lâm Gia nịnh hót, có chung vinh dự mà ngẩng đầu tới, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, đoàn phim chúng ta toàn viên đều là diễn viên thực lực!”
“Ai đúng rồi,” Cô giống như là nhớ tới cái gì, nói, “Em có quen biết Hứa Trăn đúng không?”
“Tỷ nhớ rõ, em đóng vai Đại Kiều trong Tam Quốc, còn Hứa Trăn là muội phu của em, cho nên hai người nhất định đã gặp qua?”
Lâm Gia: “……”
Sau một lúc lâu, nàng nỗ lực bình phục tâm tình của mình, vừa định giải thích bản thân và Hứa Trăn đã sớm có quen biếtm nhưng lại thấy một người trẻ tuổi mặc quân phục Đông Bắc đi xuyên qua đám người.
“Truyền Võ, Truyền Võ!”
Tô Nghiên lập tức nhảy cẩng lên, đưa tay vẫy vẫy người nọ: “Lại đây một chút!”
Người nọ tự nhiên là Hứa Trăn. Hắn nghe thấy có người gọi mình thì quay đầu lại, phát hiện là Tô Nghiên thì liền mỉm cười gật đầu rồi đi qua phía cô: “Tỷ!”
Tô Nghiên thuận thế đem Lâm Gia đẩy lên phía trước, cười nói: “Cậu xem ai tới đây?”
“Chính là chị vợ của cậu nha!”
Lâm Gia: “……”
Bên kia, Hứa Trăn nhìn thấy Lâm Gia, kinh ngạc nói: “Sư tỷ, sao tỷ lại ở chỗ này? Tỷ cũng đóng phim ở Ma Đô sao?”
“Ách, cái kia……” Sau một lúc lâu, Lâm Gia lộ ra vẻ tươi cười cứng ngắc, nói, “Đúng rồi, tôi cũng đang quay phim ở bên này.”
“Vừa nghe đoàn phim “Sấm Quan Đông” tới, lại đúng lúc hôm nay rảnh rổi nên mới sang đây thăm ban.”
Nói xong, nàng liếc mặt sang bên phía Tô Nghiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nghiên tỷ là “Khuê mật” của tôi, hahhahahha…”
Hứa Trăn trong chốc lát còn có nhiệm vụ quay chụp, bởi vậy chỉ đơn giản cùng hai cô nương hàn huyên hai câu, liền vội vàng tiến đến chỗ đạo diễn.
Lâm Gia nhìn bóng dáng hắn rời đi, nhịn không được thở dài.
Nàng hôm nay trên danh nghĩa là tới thăm ban, kỳ thật là “Đi cửa sau” tới tìm Hứa Trăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận