Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 917: Đỉnh cao chiến tranh tình báo

Đó là một cô gái trẻ tuổi rất xinh đẹp, trên người mặc sườn xám bó sát, chân đi giày cao gót, tóc dài uốn thành ba lọn lớn để xõa sau lưng.
Cô gái từ từ đi đến phía đối diện Trịnh Diệu Tiên, vừa định mở miệng, đối phương đã lên tiếng trước: “Tôi không thích đến trễ, càng không thích chờ đợi người khác.”
Cô gái hơi nhíu mày, nói: “Bên ngoài đang giới nghiêm, đường xá vùng này đều có người canh gác, tôi không vào được.”
“Bởi vì giới nghiêm nên cô không vào được?” Trịnh Diệu Tiên không thèm ngẩng đầu, cười nói: “Cô là đặc công quân thống hay là bà cụ bị bó chân vậy?”
Cô gái nghe xong lời này, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tức giận, vừa định phản bác thì Trịnh Diệu Tiên đã cướp lời của cô lần nữa, nói: “Tôi hôm nay hẹn hai người, chỉ có cô đến trễ.”
Nói xong, anh ta nháy mắt ra hiệu cho Cung Thứ ở bên cạnh, nói: “Chẳng lẽ cô cho rằng, cậu ta chờ sẵn trước nhà hàng hay sao?”
Trịnh Diệu Tiên cười lạnh, nói: “Gan ngỗng trong đĩa cậu ấy vẫn còn nóng kìa.”
Anh ta nói xong, quay đầu nhìn thoáng cái đĩa trước mặt Cung Thứ.
Nhưng đúng lúc Cung Thứ nâng nĩa lên lùa miếng gan ngỗng cuối cùng vào miệng.
“Ực…”
Cung Thứ nuốt miếng gan ngỗng này xuống, trên miệng dính dầu mỡ bóng loáng, ngu ngơ ngẩng đầu nhìn Trịnh Diệu Tiên ngồi ở đối diện.
Chỉ thấy đồ ăn trước mặt hắn đã sớm bị ăn sạch sẽ, sót lại một ít nước dùng, không còn thấy bóng dáng gan ngỗng nào.
Thời gian lúc này giống như ngưng lại.
“Khục…”
Một lúc lâu sau, Trịnh Diệu Tiên mới miễn cưỡng hắng giọng một tiếng, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Cung Thứ nói với cô gái kia: “Mời ngồi.”
“Phụt…”
Trong phòng nghỉ ngơi, nhóm diễn viên nhìn Cung Thứ trong lúc người khác đang nói chuyện lại dùng tốc độ “sét đánh không kịp bưng tai” ăn hết gan ngỗng không chừa lại một miếng, suýt chút nữa cười thành tiếng tại chỗ.
Có mấy người thậm chí không nhịn được liếc trộm Hứa Trăn ở bên cạnh, suýt chút nữa không kiềm được biểu cảm.
Vừa nãy là ai nói Cung Thứ có sự khác biệt rất lớn với mình?
Tại sao bọn họ xem nhân vật này lại cảm thấy quen thuộc như vậy?
Nhóm diễn viên đoàn phim "Dùng trí thắng được Uy Hổ sơn" ở chung sớm chiều với Hứa Trăn hơn một tháng nên đã quá quen thuộc với thói quen sinh hoạt bình thường của hắn.
Tên này xưa nay ăn thứ gì cũng không để thừa, trước giờ dùng đạo cụ cũng chưa từng lãng phí, quần áo mặc trên người đều thuộc loại “thương hiệu quốc dân”.
Thậm chí có đôi khi hắn ra ngoài cũng không chịu gọi xe, dùng hai chân chạy năm cây số đi lên trấn gần đó mua đồ, nói kiểu văn vẻ là “luyện công buổi sáng”.
Đạo diễn Từ Văn Quang nói đùa, tìm Hứa Trăn quay phim vô cùng “bảo vệ môi trường”, chất lượng vừa tốt vừa tiết kiệm năng lượng, đi bộ trăm cây số cũng chỉ tiêu hao hai cái bánh bao.
Lúc này, trên màn hình tivi.
Cô gái vừa rồi đến trễ kia miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh Cung Thứ, còn chưa nói được mấy câu với Trịnh Diệu Tiên đã bị anh ta đuổi đi không chút khách khí.
Sau khi cô rời đi, nhân viên phục vụ mới bưng đĩa mì ống của cô tới.
Trịnh Diệu Tiên nhìn đĩa thức ăn, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Người vừa vô dụng, còn lãng phí thức ăn, thật đúng là ăn hại.”
Cung Thứ liếc nhìn đĩa mì ống có nước sốt đậm đặc bốc hơi nóng hổi kia, hít một hơi thật sâu, thăm dò nói: “Hay là để tôi ăn giùm cô ấy?”
“Dù sao cũng không trả lại được, đỡ phải lãng phí.”
Lúc hắn nói chuyện, ống kính hạ xuống để quay đặc tả khuôn mặt, nhóm người xem rõ ràng nhìn thấy đôi mắt của hắn hơi phát sáng, hầu kết chuyển động, mặt không biến sắc nuốt nước miếng một cái.
“Phụt. Ha ha ha ha ha ha…!”
Xem đến cảnh này, đám người trong phòng nghỉ rốt cuộc không kiềm được nữa, cả đám cười đến ngửa tới ngửa lui, ngã trái ngã phải.
Hứa Trăn thấy thế đành ngây ngô cười hùa theo mọi người.
Tiểu Xuyên Tử cười đến mức vỗ vào đùi, kêu lên: “Đúng là Trăn ca, nhất định đây chính là diễn xuất theo bản năng!”
Hứa Trăn: “…”
Thấy mọi người cười vui vẻ như thế hắn ngại chê bai.
Cái tính tham ăn này của Cung Thứ là do biên kịch sắp đặt, giữ lại để sau này có chỗ dùng tới, nhưng vẫn chưa thể tiết lộ.
Hơn nữa, hắn có tham ăn sao? Hắn ăn đâu nhiều!
Chốc lát sau, Tiểu Xuyên Tử đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng, lẩm bẩm: “Nhìn Trăn ca ăn tự nhiên tôi cũng thấy đói.”
“Còn khoai lang không? Bắp cũng được.”
Hứa Trăn thấy cậu ta không tìm thấy, lấy từ trong ba lô ra một túi nhựa đưa tới, thuận miệng hỏi: “Ăn bánh bao không?”
Tiểu Xuyên Tử nhìn bánh bao trong tay hắn, hơi sửng sốt, hỏi: “Bánh bao ở đâu ra vậy?”
Hứa Trăn nói: “Ăn cơm hộp buổi trưa còn dư lại.”
Nói xong, hắn bổ sung tiếp: “Tôi chưa có đụng tới, vẫn còn sạch sẽ.”
Tiểu Xuyên Tử: “…”
Còn nói bản thân không phải diễn xuất theo bản năng?

Tập bốn của “Phong Tranh” lúc này sắp đến hồi kết.
Ba người chạm mặt ở nhà hàng này là bởi vì bọn họ nhận được lệnh của cấp trên, phải che giấu thân phận đi tới Diên An, tiến hành hoạt động gián điệp.
Trịnh Diệu Tiên là do Trung cộng sắp đặt làm nội ứng quân thống, lúc này ngược lại muốn dùng thân phận gián điệp trở về “hang ổ” của mình.
Nhiệm vụ phải hoàn thành như thế nào, thân phận phải che giấu ra sao, những đồng chí không biết thân phận của anh ta sẽ đối xử với anh ta như thế nào, có nguy hiểm gì không. Những yếu tố này phức tạp nằm ngoài dự đoán nhưng lay động lòng người, làm người xem không tự chủ được mong chờ chuyến đi đến Thiểm Bắc lần này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận