Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 210: Không Có Vấn Đề

Đầu tháng năm, vòng thử vai thứ hai của Tam Quốc kết thúc, tổ đạo diễn chọn tới chọn lưu, cuối cùng xác định được danh sách 15 người vòng thứ hai.
Trong đó Triệu Vân do tiểu sinh đang hot Trình Viễn đảm nhận, ứng cử viên của Chu Du thì là diễn viên trẻ Hứa Trăn đang hot.
Không biết tại sao lại biến "hài tinh" Đường Dật thành diễn "Tiểu bá vương" Tôn Sách.
Ngoài ra, Giang Đông mỹ nhân Đại Kiều, Tiểu Kiều cũng được xác định.
Tổ đạo diễn nhìn mấy vị mỹ nhân vào danh sách cuối cùng, chọn tới chọn lui, để lại hai nữ diễn viên là Lâm Gia và Lưu Tễ Nguyệt.
"Ai là Đại Kiều, ai là Tiểu Kiều?" Một người trong đó hỏi.
Người khác nhìn tài liệu trong tay, nói: "Đều giống nhau, vậy thì tuổi lớn hơn là Đại Kiều, người nhỏ tuổi hơn là Tiểu Kiều đi."
Người nói đến trước gật gật đầu, nói: "Được, vậy Lâm Gia Đại Kiều, Lưu Tễ Nguyệt Tiểu Kiều đi."
Giữa tháng 5, Hứa Trăn ký hợp đồng diễn xuất với đoàn phim "Tam Quốc" và chính thức quyết định đóng vai Chu Du.
Kinh phí sản xuất ước tính của siêu phẩm vĩ đại này là 95 vạn, mà lý do chính khiến đoàn làm phim có thể giữ mức giá thấp như vậy là do thù lao của diễn viên.
Sức ảnh hưởng của "Tam Quốc Diễn Nghĩa" lớn đến mức các diễn viên sẵn sàng hạ giá.
Bởi vậy, đoàn phim đơn giản liền không biết xấu hổ, đem thù lao của các diễn viên hạ thấp đến mức giá củ cải trắng, Tào Tháo, Gia Cát Lượng 5 vạn một tập, Lưu Bị 100 vạn đóng gói mang đi.
Mức giá này về cơ bản chỉ bằng khoảng 1/4 đến 1/5 giá thị trường của các diễn vien này mà thôi.
Chu Du tuy phiên vị cao (Vị trí sắp xếp nhân vật) nhưng vai diễn không quá nặng, cuối cùng hai bên đã đạt được thỏa thuận, 3 vạn một tập.
Kiều Phong cảm thấy có thể chấp nhận được.
Bởi vì mức giá này tuy thấp, nhưng nếu so sánh ngang, tương đương với việc nâng giá thị trường của Hứa Trăn lên ngang với các tiểu sinh nhị tuyến tiêu chuẩn.
Một ví dụ rất rõ ràng là: Lúc trước khi còn diễn “Máu Đào Kiếm”, giá trị của Hứa Trăn kém mười mấy lần so với Trần Chính Hào, nhưng hiện tại, nó chỉ còn kém không đến gấp đôi.
Hứa Trăn thầm mặc niệm trong lòng “Tài sắc với người giống như lưỡi dao có mật”, nói chung là chấp nhận cái giá này.
Chẳng qua, bởi vì nửa năm gần đây vẫn tiêu tiền đều đặn, trước sau chưa kiếm lại tiền, cho nên trong lòng cũng lo lắng cho tiểu kim khố nhà mình, do đó bỗng nhiên dâng lên dục vọng khởi công mãnh liệt.
……
Đầu tháng 6, kỳ thi đại học chính thức bắt đầu.
Hứa Trăn quay về Cam Châu để tham gia khảo thí, cũng không biết có phải do thường ngày hắn luyện qua quá nhiều các đề thi mô phỏng hay không, thế nhưng đến khi thi, hắn lại phát hiện đề thi dường như đơn giản hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Trong phòng thi, không ngoài dự khiến, Hứa Trăn lại tiếp tục trở thành tâm điểm chú ý của toàn trường.
Chủ giám thi là một lão gia tử sắp về hưu, ông không chỉ phải nhắc đi nhắc lại kỷ luật phòng thi và cảnh cáo các thí sinh khác không được nhìn trộm Hứa Trăn, mà còn phải nhắc nhở cho hai vị phó giám thị trẻ tuổi, không cần thường xuyên qua bên Hứa Trăn để kiểm tra, cảm giác vô cùng mệt tâm.
Cuối cùng, sau khi ngày thi kết thúc, Hứa Trăn cố tìm đi tìm chủ giám thị để biểu đạt xin lỗi. Lão gia tử vui tươi hớn hở mà vẫy vẫy tay, tỏ vẻ không sao, sau đó còn đưa cho hắn một cây bút thủy tinh cùng một xấp bút tích để xin chữ ký, nhìn chung rất chuyên nghiệp.
Hứa Trăn: “……”
Hắn cảm thấy, mình có lẽ nên giới thiệu sư phụ cho ông ấy nhận thức một chút, hai người hẳn có thể trò chuyện rất dễ dàng.

Sau khi rời khỏi trường thi, Hứa Trăn dùng mũ lưỡi trai và khẩu trang y tế để ngụy trang, đi ra khỏi địa điểm thi và đến một con hẻm vắng vẻ cách đó khoảng hai km.
Kiều Phong cùng Chu Hiểu Mạn sớm đã lái xe chờ ở bên này.
“Bài thi như thế nào? Có muốn so đáp án đúng hay không?” Kiều Phong thấy hắn ngồi trên xe, rất có hứng thú hỏi.
Hứa Trăn nghe vậy liền sửng sốt, nói: “Sớm như vậy liền có thể so đáp án?”
Kiều Phong nói: “Không phải đáp án tiêu chuẩn, đây là phần do một số cơ sở giáo dục sắp xếp lại, cũng có thể là đại khái.”
Hứa Trăn nhìn giao diện di động mà Kiều Phong đưa qua, lắc lắc đầu, nói: “Không cần đâu, em nghĩ thông qua cũng không thành vấn đề.”
Kiều Phong nhướng mày, cười nói: “Tự tin như vậy? Đề trúng tủ sao?”
Hứa Trăn nói: “Không phải trúng tủ, là điểm xét tuyển của khoa biểu diễn vốn dĩ không cao.
"Những năm gần đây, điểm trúng tuyển của Kinh Ảnh ở Cam Châu là hơn 300 điểm. Mà đề thi mô phỏng gần nhất, em làm được 500 điểm, cho nên bài thi thực tế không có khả năng thấp hơn con số này được.
"Trước đó em cũng đã cố gắng hết sức để chuẩn bị cho kỳ thi, nhưng em chỉ sợ xảy ra một số tình huống bất ngờ như sốt và tiêu chảy, nếu không gặp vấn đề này thì mọi thứ hẳn là ổn.”
Kiều Phong nghe được hắn nói như vậy, cũng không kiên trì kêu hắn đi đối chiếu đáp án.
Anh hiểu rõ tính cách của Hứa Trăn, mọi việc đều sẽ lưu lại đường sống, chỉ cần sáu bảy điểm đã nói là mười điểm.
Hắn đã nói chắc chắn như vậy, thì khẳng định thật sự không thành vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận