Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 762: Khóc

"Khụ khụ, khụ khụ…" Hắn ho khan vài tiếng, khuôn mặt vừa mới trắng bệch như tro tàn bây giờ xuất hiện nụ cười ôn hòa, sát khí trong mắt giờ đây cũng tan thành mây khói.
Sư huynh nhìn thấy biểu cảm này của hắn, không nhịn được mà quay đầu đi.
"Ngươi đã bệnh thành thế này, cũng không có gì thú vị."
Trong tay hắn ta cầm trường đao, lại chậm chạp không chịu đâm xuống, trong miệng lẩm bẩm: "Nhưng nếu như giết ngươi, trên đời này sẽ có thể chỉ còn lại một mình ta một người…"
Khi sư huynh đang do dự, người đang ngã trên tuyết, Cận Nhất Xuyên bỗng thoáng nhìn: trên mái hiên có một quả bom đang nhắm vào lưng của sư huynh.
"Sư huynh!"
Hắn đột nhiên dồn hết mọi sức lực của mình, đứng dậy đẩy sư huynh ra một bên.
"Bùm!"
Một tiếng nổ vang lên, hình ảnh trên màn hình bỗng chìm vào bóng tối.
Nhìn thấy cảnh phim bị cắt ở một màn này, trong phòng chiếu phim lập tức vang lên từng đợt âm thanh hô nhỏ.
Hóa ra, Triệu công công không chỉ thuê sư huynh tới giết Cận Nhất Xuyên, mà còn có an bài ở phía sau!
Tiếp theo sẽ thế nào?
Rốt cuộc Cận Nhất Xuyên có chết hay không?
Lúc này, hình ảnh vừa chuyển, màn ảnh chuyển đến câu chuyện xưa của Thẩm Luyện.
Hắn ở Noãn Hương Các gặp vây sát, trải qua một phen thảm chiến, hắn bước ra khỏi vòng trận với vết thương chồng chất.
Thẩm Luyện mang theo Chu cô nương chật vật chạy tới y quán, đi tìm huynh đệ của mình, nhưng mà ngay khi hắn đẩy đại môn ra, thứ nhìn thấy lại chính là mảnh hỗn độn sau trận đại chiến.
Hắn lảo đảo đi vào trong viện, ngơ ngẩn mà nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tay chân gãy vụn, máu chảy tím đen, dấu bước chân hỗn loạn, bùn đất và máu trộn lẫn khắp nơi.
Thẩm Luyện nhìn chằm chằm vào thân ảnh trong viện.
Chỉ thấy, Cận Nhất Xuyên mặc áo trắng đơn bạc, an an tĩnh tĩnh mà nằm trên mặt tuyết.
Trên khuôn mặt thanh tuấn không nhìn ra một tia dữ tợn, phảng phất như đang ngủ say, nhưng mà, gương mặt và môi của hắn, không có nửa phần huyết sắc, tuyết lớn đầy trời gần như đã hoàn toàn vùi lấp thân thể của hắn.
"Bùm…."
Cả người Thẩm Luyện mềm nhũn, vô lực mà quỳ xuống trước người Cận Nhất Xuyên, giống như người bị rút hết gân cốt.
Hắn buông đầu xuống, túm lấy tuyết bùn trên mặt đất, hốc mắt đỏ tươi như máu.
"Nhị ca sai rồi…"
Thanh âm Thẩm Luyện khàn khàn mà run rẩy kịch liệt, nói: "Nhị ca hối hận, nhị ca hối hận rồi…"
Khi nói chuyện, nước mắt không chịu khống chế mà lăn xuống trên gương mặt của hắn, tí tách nhỏ xuống trên mặt tuyết.
Sợi dây căng chặt lập tức bị đứt khi hắn cố hết sức để thoát khỏi tử địa, hắn không ngừng lặp lại câu "Nhị ca hối hận" như một kẻ điên, sau đó dần dần chuyển từ yên lặng rơi lệ biến thành gào khóc đau đớn.
….
Ba huynh đệ cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi số phận của bầy kiến.
Đại ca Lư Kiếm Tinh mặc bộ quan phục của trăm họ, thản nhiên đến nhận tội, đem toàn bộ chuyện mạo sát Ngụy Trung Hiền ôm vào trong người, một mình chịu tội; tam đệ Cận Nhất Xuyên chung quy đã không thể thoát khỏi cục diện giết người hàng loạt, tuyết dày đầy trời chôn vùi hết thảy bí mật của hắn, cái chết cũng chấm dứt mọi bệnh tật ốm đau của hắn.
Thẩm Luyện mặt xám như tro tàn trốn lẫn trong đám người, nhìn đại ca bị xử cực hình, "rầm" một tiếng, một chậu nước lạnh đổ xuống, rửa sạch vết máu trên đài xử trảm, cũng xóa bỏ toàn bộ dấu vết của hán tử "Lư Kiếm Tinh" đã vất vả phấn đấu nửa đời người.
Hầu hết nỗi đau trong đời người đều bắt nguồn từ những ám ảnh, tranh đấu không được đó.
Âm nhạc như khóc than như oán thán lượn lờ quanh rạp chiếu phim, Chu Nhiên nghe thấy xung quanh khán giả bật lên những tiếng khóc nức nở, lén lau một chút nước mắt bên khóe mắt của bản thân mình.
Y thừa nhận rằng hắn đã khóc.
Từ khi Thẩm Luyện quỳ gối trước thi thể của Cận Nhất Xuyên, bắt đầu khóc lóc sám hối "Nhị ca sai rồi, nhị ca hối hận", nước mắt của Y đã không kìm được mà chảy xuống.
Trước kia huynh đệ ba người kề vai chiến đấu, từng màn uống rượu vui đùa ầm ĩ hiện lên trước mắt, Y rõ ràng không có huynh đệ, nhưng lại không thể nào kìm được mà nhập tâm vào nhân vật Thẩm Luyện, đem chính mình đặt vào tình cảnh của nhân vật này.
Y và Thẩm Luyện rất giống nhau, oán hận tham dục của chính mình, oán hận bản thân tự cho mình thông minh, oán hận những cái chết thảm của các huynh đệ, chỉ còn mình sống tạm ở hậu thế.
Cổ hận ý nồng đậm này, cho đến khi Thẩm Luyện chặn giết Triệu công công đang trốn ra ngoài biên ải, vẫn không thể nào nguôi ngoa.
Thẩm Luyện một mình đơn độc lẻ loi, sau lưng mang đại đao của đại ca, bên hông treo song đao của Nhất Xuyên, đứng trên thảo nguyên mênh mông ở biên ải.
Hắn duỗi tay rút đoản đao mà mình đem theo, cầm trên tay, yên lặng mà nhìn.
Mà lúc này, hình ảnh vừa chuyển, trên màn ảnh bỗng xuất hiện một đoạn hồi ức lúc trước.
"Quan trên bảo ngươi bắt sống phạm nhân, chứ không bảo ngươi giết hắn!"
Trong rừng cây âm u, Thẩm Luyện mặc bộ ngự phục của Cẩm Y vệ, một phen túm lấy đồng liêu đang ở một bên tay đấm chân đá một người đang nằm trên mặt đất.
Nói, hắn giơ cây đuốc, chiếu sáng người ngã trên mặt đất, tù phạm người đầy thương tích, nói, "Thế nào, không sao chứ?"
Thân thể của tên tù phạm kia khẽ run lên, một lát sau, hắn ngẩng đầu, thế nhưng rõ ràng là bộ dáng của Cận Nhất Xuyên.
Nhưng nhìn trang dung của hắn, rõ ràng hắn trẻ hơn rất nhiều so với trong đoạn phim ban nãy.
"Không sao, cảm ơn." Hắn rũ đầu, nhẹ giọng nói với Thẩm Luyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận