Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 766: Đề Tài Nhàm Chán

Mặc dù trong hai năm qua, Chu Nhiên đã đóng không ít phim điện ảnh nhưng bình thường y lại không hay xem phim điện ảnh.
Y cũng không hề xem qua một bộ phim truyền hình từ trong trứng nước tới bây giờ.
Nguyên nhân dẫn đến việc này có thể là do khi y còn nhỏ, mẹ y rất thích xem những bộ phim luân lý gia đình vừa dài vừa tệ, linh tinh vớ vẩn; cũng có thể là do em gái ngốc của y suốt ngày xem mấy bộ phim thần tượng sỉ nhục chỉ số thông minh, còn thường xuyên bắt y phải đi xin chữ ký của mấy diễn viên y không hề biết đến.
Nói tóm lại, Chu Nhiên hoàn toàn không có hứng thú với phim điện ảnh và phim truyền hình.
y đóng phim cũng chỉ vì công ty cảm thấy vẻ ngoài của y không tệ, không đóng phim thì rất đáng tiếc.
Đúng vậy, ông đây ưu tú vậy đó, rõ ràng có thể kiếm cơm nhờ gương mặt này...
Vậy tại sao không làm vậy?
Đóng phim điện ảnh vừa có thể kiếm tiền, vừa tạo thêm độ nổi tiếng, còn có thể tăng lượng tiêu thụ tạp chí. Có lợi như vậy sao lại không làm chứ?
Chu Nhiên cảm thấy kế hoạch nghề nghiệp của bản thân rất hoàn chỉnh.
Nhưng mới vừa nãy, sau khi xem xong hai bộ phim được đánh giá cao, y bỗng nhiên nghĩ đến việc “nghỉ hưu”.
Đừng quay nữa... Thật sự... Rất mất mặt...
Chu Nhiên nhìn Đường Thất Lang quỳ trước thành Hoàn Châu, dập đầu bái lạy Phan Nhân Mỹ trên màn ảnh rồi lại nghĩ tới biểu hiện của bản thân trong “Tự thủy lưu niên” và “Vương Thành”. Dưới sự đả kích nặng nề của câu truyện và thực tế, y càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Y cảm thấy bản thân lúc đóng phim rất giống một con gà trống lạc giọng hát một bài nhạc đạo văn chắp vá lung tung, miễn cưỡng dựa vào việc chỉnh âm mới nghe được, lại còn không biết xấu hổ mà mở nhạc hội.
A! Để tôi đi chết đi!
Ông đây rõ ràng là một ca sĩ thiên tài càn quét các loại giải thưởng âm nhạc, sao phải ép bản thân đi đóng phim cơ chứ.
“Reng, reng”
Đúng lúc này, điện thoại di động reo lên.
Chu Nhiên cầm điện thoại lên nhìn, thấy Hứa Trăn gửi tin nhắn cho y: “Cái gì? Cậu muốn học cách diễn cảnh khóc với tôi hả?”
“Cái này, khen trật rồi. Thật ra thì tôi không giỏi diễn cảnh khóc đâu, tôi giỏi việc chọc người khác khóc hơn.”
“Nếu phải giới thiệu một bộ mà tôi đóng sau khi về nước thì tôi đề cử cậu xem tập cuối bộ phim “Sấm Quan Đông”, cảnh tôi chết đó. Diễn xuất của ba mẹ tôi trong cảnh đó mới xứng đáng gọi là cảnh khóc đẳng cấp sách giáo khoa.”
“Các tác phẩm tôi diễn bên Đài Loan có thể tìm được trên mạng ở đây không nhiều lắm. Cách bây giờ gần nhất là “Thập nguyệt vi thành”, ngoài ra còn có “Lang Nha Bảng” và “Tam quốc”. Nếu cậu có hứng thú có thể xem hết cả ba bộ đó, nhưng phải suy nghĩ trước trước khi xem “Dương gia tướng”, in đậm viết hoa, phải suy nghĩ kỹ.”
“Mặc dù chất lượng bộ phim này cũng ổn nhưng kết cục... khá là lừa tình. Cậu hiểu ý tôi mà.”
“Tôi cảm thấy với điểm khóc của cậu, sợ rằng “Dương gia tướng” không thích hợp với cậu đâu.”
Chu Nhiên nhìn những dòng tin nhắn này, khóe miệng hơi giật, xém chút không giữ nổi biểu tình trên mặt.
Tôi hiểu. Tôi hiểu rồi.
Vạn tiễn xuyên tâm + cả nhà đều mất. Tôi hiểu tới mức đau tận cõi lòng.
Nhưng tại sao không nhắn cho tôi sớm hơn hai tiếng chứ? Bây giờ tôi xem xong rồi, cũng khóc sưng cả mắt, sắp mù luôn rồi.
Cậu có trả tiền chữa mắt cho tôi không hả?
...
Đương nhiên không có khả năng trả tiền chữa mắt rồi.
Hơn nữa, sau khi Hứa Trăn nhận được “điện thoại khiếu nại” của Chu Nhiên, còn lấy danh nghĩa mời nghe nhạc để hẹn Chu Nhiên tới phim trường của bộ phim “Muốn gặp anh”.
Hôm qua, hắn vừa thấy đầu tóc xoăn của Chu Nhiên đã cảm thấy dáng vẻ của y rất giống lưu manh.
Chu Nhiên có hơi quá sức khi làm diễn viên nhưng nhạc chủ đề của phim “Tự thủy lưu niên” thật sự rất hay.
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là nhạc rất hợp với cốt truyện của phim, có thể chạm đến trái tim người nghe. Hôm qua, lúc xem phim, Hứa Trăn đã nghĩ đến việc mời Chu Nhiên tới viết lời bài hát cho phim “Muốn gặp anh”.
Sau khi dò hỏi Chu Nhiên, đối phương rất hào hứng nói có thể xem xét, hơn nữa yêu cầu tới thăm phim trường, khiến Hứa Trăn vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
“Tôi nói cậu nghe, tôi rất kén chọn khi viết nhạc đó.” Trên đường đến phim trường, Chu Nhiên giơ điện thoại di động nói chuyện với Hứa Trăn: “Tôi chỉ viết nhạc cho những phim có cốt truyện khiến tôi cảm động thôi, nếu không thì cho dù có ra giá cao đến đâu cũng vô ích.”
Hứa Trăn rất muốn bảo y cứ yên tâm, đoàn làm phim của hắn rất nghèo, không có tiền để ra giá cao đâu.
Nhưng hắn không thể không biết xấu hổ mà nói thẳng ra như vậy, chỉ có thể uyển chuyển nói: “Tôi biết việc này phải xem duyên phận. Tôi biết cậu không phải là loại người viết nhạc vì tiền mà.”
Chu Nhiên rất sung sướng khi nghe Hứa Trăn nói vậy.
Quả thật, mặc dù y thường xuyên viết nhạc cho phim điện ảnh và phim truyền hình nhưng chưa bao giờ viết nhạc chỉ vì tiền. Y sẽ viết nhạc cho những bộ phim mà y thấy cảm thấy hoặc viết nhạc trước rồi biên kịch dựa theo bài nhạc đó để dựng lên cốt truyện của phim. Nói cách khác, “Tự thủy lưu niên”...
Khụ. Có điều, chuyện này không cần cho người khác biết.
Hai giờ chiều, Chu Nhiên ngồi xe tới chỗ đoàn làm phim “Muốn gặp anh” đang quay – một ngôi trường cấp hai ở ngoại ô Đài Nam.
Đạo diễn Hoàng Thiên Tứ tự mình dẫn nam chính Hứa Trăn vào phim trường, cho Hứa Trăn đủ mặt mũi.
“‘Muốn gặp anh’. Hừm, tên phim này quá nhàm chán...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận