Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 421: Phải Chủ Động Tấn Công

Nghe được lời này, Lâm Gia thiếu chút nữa là phun hết nước trà từ trong miệng ra.
“Ách, cái kia, không phải, chủ yếu là……” Cô cuống quít muốn phủ nhận, nhưng nề hà tố chất tâm lý có chút không quá tốt, cho nên sau một lúc lâu cũng không tổ chức được ngôn ngữ trôi chảy.
Mà Tô Nghiên nhìn thấy phản ứng này của cô, nhưng không khỏi nao nao.
—— không phải chứ, thật sự có ý tứ?
Chính mình bất quá chỉ là làm một “Đại thẩm” thích bát quái, thuận miệng trêu chọc tiểu cô nương mà thôi, thế nhưng không nghĩ tới cư nhiên một lời trúng đích?
Tô Nghiên sửng sốt một lát, chợt hơi hơi mỉm cười, nói: “Này, có gì đâu mà xấu hổ, thích thì truy a!”
Nói xong, cô bưng ra một gương mặt giống như lão bánh quẩy (Ý làm bộ già đời), thổn thức nói: “Nói thật, không phải tỷ nói em nha, chỉ là tỷ cảm thấy ánh mắt Hứa Trăn khi nhìn em lại không có một điểm ý tứ kia.”
“Em không thể dùng cách truy thần tượng để truy nam nhân được, em phải chủ động xuất kích a!”
“……”
Hai cô nương liền dùng đề tài này hàn huyên nửa ngày, Lâm Gia rốt cuộc từ bỏ một tia tôn nghiêm cuối cùng, đơn giản nằm yên chịu trận, không đi giảo biện.
Cô trộm liếc mắt nhìn Tô Nghiên, dùng ly trà che nửa khuôn mặt của mình, khiếp thanh nói: “Tỷ, sao lại kêu chủ động xuất kích?”
Tô Nghiên vừa nghe lời này, lập tức hứng thú, bày ra một bộ già đời lão luyện, thanh thanh giọng nói, đáp: “Em hỏi đúng người rồi đấy.”
“Tỷ nói cho em nghe, mấy thứ này đều có kịch bản.”
“Đầu tiên, bước đầu tiên, em phải tranh thủ cơ hội đóng vai tình lỡ trên màn ảnh với hắn.”
“Tục ngữ nói vô cùng đúng, nhân diễn sinh tình, chỉ cần em đủ nhập tâm, là đã có thể gieo mầm cảm xúc vào trái tim người kia."
“Bước thứ hai, em có thể……”
“Chờ một chút đi tỷ,” Ở bên cạnh cô, Lâm Gia nhịn không được ngắt lời, “Tỷ nói chậm thôi.”
Nói xong, cô dùng ánh mắt mong chờ hỏi tiếp: “Trước tiên tỷ nói cho em, bước đầu tiên nên làm thế nào?”
Tô Nghiên: ……?
Bước đầu tiên còn cần chỉ đạo? ?
……
Trong khi hai cô nương còn đang thì thầm nói chuyện phiếm trong phong thì Hứa Trăn ra ngoài nghe điện thoại của Kiều Phong.
“Tuyển chọn diễn viên? Có cần em làm gì không?” Hứa Trăn có chút nghi hoặc hỏi, “Sau khi dự án được phê duyệt, không phải có bộ phận phụ trách casting sao?"
Kiều Phong nói: “Đương nhiên không cần cậu làm cái gì, chỉ là cho cậu một quyền này thôi.”
“Dù sao, “Lang Gia Bảng” là bộ phim được công ty chế tác riêng cho cậu, trong loại tình huống này, rất nhiều người đều sẽ đề cử một ít bạn tốt của mình để đến tranh vai, đây cũng coi như một phần đặc quyền của nam chính.”
Nói tới đây, Kiều Phong cười cười: “Ngày đó anh thấy quan hệ của cậu và Trần ảnh đế cũng không tồi nhà, có muốn mời hắn đến làm khách mời cho “Lang Gia Bảng” hay không?”
“Có một diễn viên tuyến đầu giữa thể diện, điều này cũng rất có lợi cho việc quảng bá bộ phim sau này."
Nghe Kiều Phong nói vậy, Hứa Trăn lập tức quyết đoán cự tuyệt nói: “Xin lỗi Kiều ca, em sẽ không đi mời.”
“Không lời lợi dụng sự quan tâm của người ta để kiếm lợi cho mình.”
Kiều Phong bĩu môi, liền biết Hứa Trăn sẽ nói như vậy, vì thế liền lựa lời khác: “Anh chỉ nói vậy, cậu cảm thấy khồn thích hợp thì liền bỏ qua.”
“Vậy những người khác thì sao? Gần đây cậu cũng quen khá nhiều diễn viên thực lực trong “Tam Quốc” và “Sấm Quan Đông”, liệu trong bọn họ có kim bài vai phụ nào cậu quen biết hay không?”
“Đợt tuyển diễn viên lần này, có mấy nhân vật không tìm được người thích hợp, ví dụ như Tạ Ngọc, Ngôn Hầu, Hạ Giang, nếu cậu có đề cử ai thì cứ nói với anh.”
“Việc này cũng không tính là lợi dụng đúng không?”
Hứa Trăn nghĩ nghĩ, muốn tìm xem trong những người đã từng hợp tác, hoặc đang hợp tác có ai thích hợp với nhân vật nào đó trong bộ phim.
Nếu có cơ hội thì có thể hỏi thăm một chút.
Rốt cuộc, hắn cảm giác


Lang Gia bảng


là kịch bản không tồi, đề cử người quen tới diễn cũng không tính hố người ta.
……
Một lát sau, cắt đứt điện thoại, Hứa Trăn về tới phòng, vừa định ngồi xuống, lại bỗng nhiên cảm giác bên cạnh bàn chỗ ngồi tựa hồ không giống với trước khi rời đi.
Ba người một bàn, theo lý thuyết khoảng cách giữa người với người hẳn là không sai biệt lắm mới đúng, nhưng vì sao hiện tại nhìn qua, chỗ của mình và Lâm Gia lại tương đối gần, nhưng chỗ của Tô Nghiên lại tương đối xa?
Không thể hiểu, mà hắn cũng không tiện hỏi quá nhiều.
“Sư tỷ, tỷ đang quay phim gì ở Ma Đô vậy?” Hứa Trăn thuận miệng hỏi.
Lâm Gia nói: “Nga, một bộ dân quốc chiến kịch, tên là “Săn Ảnh”.”
Hứa Trăn nghĩ nghĩ, cũng có chút ấn tượng với kịch bản này, nói: “Tôi hình như đã thấy tin tức liên quan, nghe nói đội hình diễn viên rất mạnh?”
Lâm Gia gật gật đầu, ngượng ngùng cười nói: “n, vai chính là Từ Hạo Vũ, đội hình vai phụ cũng tương đối cường đại, đoàn phim có rất nhiều tiền bối thực lực, vì dụ như Tạ Ngạn Quân, Tôn Kỳ, Hồ Chí Kiên……”
Vừa nghe lời này, Hứa Trăn tức khắc hứng thú, nói: “Tạ Ngạn Quân lão sư ở đoàn phim của tỷ sao? Hắn diễn nhân vật gì?”
Tạ Ngạn Quân, vị này chính là diễn viên gạo cội tiếng tăm lừng lẫy trong giới phim truyền hình Hoa Hạ, đồng thời cũng là diễn viên chính của một đoàn kịch cấp cao.
Người này am hiểu nhất chỉnh là các vai phản diện, cách diễn giải cảm xúc tiêu cực của hắn rất sinh động. Đối với Hứa Trăn, vị diễn viên này cũng giống như một cuốn sách giáo khoa dùng để tham khảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận