Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 683: Chỉ Đạt Điểm C? ?

Cư dân mạng có nhiều ý kiến khác nhau về việc đề cử giải thưởng Ngọc Lan.
Một số người cảm thấy danh sách năm nay hơi bị thiếu thực lực và một số người lại thấy, thế hệ mới đã dần thay thế thế hệ cũ và sự xuất hiện của các diễn viên trẻ xuất sắc đã rót máu tươi vào giới phim truyền hình Hoa Ngữ.
Và gây chú ý nhất trong số đó đương nhiên là ứng cử viên cho danh xưng Thị đế.
Năm nay, ban giám khảo của giải Ngọc Lan đã vô cùng lớn mật khi lựa chọn ba vị diễn viên chưa đến 30 tuổi: Nam chính Hứa Trăn của “Lang Nha Bảng”, Ngô Đồng của “Tú nương” và Tần Thiếu Trạch trong “Chiến Hỏa Nhân Y”.
Điều này chưa từng xảy ra trong những năm trước đây.
Một số cư dân mạng nói đùa rằng kỷ lục đề cử năm 26 tuổi của Ngô Đồng đã bị Hứa Trăn phá vỡ chỉ sau một khoảng trống.
Bởi vì dựa theo chữ cái đầu thì “Ngô” đứng trước “Hứa”.
Kể từ khi danh sách đề cử được công bố, đoàn đội của ba người đã không ngừng tranh giành để tạo đà cho nghệ sĩ của mình, cố gắng phát huy tối đa tác dụng của danh hiệu "Đề danh thị đế".
Đương nhiên lúc này đoàn đội của Hứa Trăn cũng không nhàn rỗi, đủ loại văn mẫu, video được phát đến càng ngày càng có tiêu chuẩn.
Tuy nhiên, bản thân Hứa Trăn lại hoàn toàn phớt lờ.
Lúc này, hắn đang bận đến bù đầu ở đoàn phim “Phong Tranh”, có thể nói đề cử Thị đế tại giải Ngọc Lan không mang lại nhiều ảnh hưởng cho hắn. Nếu có thì là thái độ ngày càng tôn trọng của những người xung quanh đối với hắn, đồng thời các diễn viên cũng có vẻ nghiêm túc hơn khi đối diễn.
Đến giữa tháng 6, Hứa Trăn thuận lợi hoàn thành suất diễn bổ sung của Cung Thứ.
Khi đoàn phim chuyển đến Hoành Châu, hắn liền vội xin phép Liễu Vĩnh Thanh nghỉ một tuần để giải quyết một số việc riêng.
Liễu Vĩnh Thanh tỏ vẻ vô cùng thấu hiểu, nói: “Là vì chuẩn bị cho giải Ngọc Lan sao?”
“Đúng là phải chuẩn bị thật tốt, đây cũng là một sự kiện lớn trong sự nghiệp diễn xuất của cậu."
Y vỗ vỗ bả vai Hứa Trăn, cười nói: “Bình tĩnh tâm trí, đề phòng thói kiêu căng, nóng nảy, làm hết sức mình, nghe theo thiên mệnh. Trình độ của cậu đã có, sau này nhất định vẫn còn cơ hội…”
Hứa Trăn nhìn thấy vẻ mặt cảm khái và giọng điệu ân cần của Liễu Vĩnh Thanh thì nhịn không được mà ngắt lời: “Không phải, Lục ca……”
“Không có gì để chuẩn bị cho giải Ngọc Lan cả, tôi chỉ xin phép để về trường tham gia kỳ thi cuối kỳ mà thôi.”
Liễu Vĩnh Thanh: “……”
Bàn tay đang vỗ vỗ bờ vai bỗng chốc cứng đờ tại chỗ.
……
Hiện tại Hứa Trăn đã học đến năm ba, mà những sinh viên chưa xuất đạo cũng không cần đến trường để học.
Cho nên, học kỳ này hắn chỉ đăng ký thi thay vì tham gia lớp học, ngày thường không lên lớp, nhưng thi thì vẫn phải có mặt.
Hàng ngày hắn vẫn luôn ôn tập nội dung của phần thi viết, tuy nhiên có một điều xấu hổ chính là do không quen với quy định chấm điểm của nhà trường nên môn cơ sở biểu diễn, Hứa Trăn chỉ đạt điểm C.
Chủ nhiệm lớp Lưu Vũ Trừng nhìn bảng điểm, cảm thấy sắc mặt có chút nhịn không được, cho nên chạy lại cãi cọ với chủ nhiệm khoa: “Ngài nhìn thành tích của Hứa Trăn lớp tôi đi…điểm C này không ổn cho lắm?”
“Người ta đã bắt được đề danh Thị đế Ngọc Lan, nhưng điểm biểu diễn lại chỉ được C? Như vậy có phải quá buồn cười hay không?”
Chủ nhiệm khoa hiển nhiên không cảm thấy có gì không đúng, cho nên nghiêm mặt nói: “Đề danh Thị đế thì làm sao? Hiếm lạ à? Trường học chúng ta cũng không thiếu Thị đế?”
“Quy củ chính là quy củ!”
Lưu Vũ Trừng căng da đầu nói: “Nhưng ngài xem, ngay cả Hứa Trăn cũng chỉ lấy được điểm C…. cho nên nói, quy cũ này có phải cần thay đổi hay không?”
Chủ nhiệm khoa hơi do dự, cảm thấy lời nói của đối phương không phải không có lý, vì thế gật gật đầu, nói: “Như vậy đi, chuyện này tôi nhớ kỹ và sẽ đề cập với lãnh đạo trong cuộc họp thường kỳ tuần sau."
“Nếu Hứa Trăn bắt được danh hiệu Thị đế Ngọc Lan thì tôi sẽ phá cách, để hắn được điểm B.”
Khóe miệng của Lưu Vũ Trừng giật giật, nhịn không được muốn trợn tròn mắt.
Ha hả, kỳ thi cuối kỳ này… Để đạt điểm A còn khó hơn trở thành Thị đế Ngọc Lan!
……
Thật ra Hứa Trăn không có khái niệm gì về thành tích của mình.
Lễ trao giải Ngọc Lan đang đến gần, mỗi ngày Kiều Phong đều lải nhải lẩm bẩm giục hắn đề cao coi trọng, chuẩn bị thật tốt và coi chuyện này là một sự kiện lớn.
Nhưng ăn ngay nói thật, hắn có thể chuẩn bị cái gì đây?
Đơn giản là học thuộc bài cảm nghĩ khi đoạt giải, điều chỉnh tốt thể chất và trạng thái tinh thần, làm cho đầu óc của bản thân trông thật tỉnh táo mà thôi.
Về các phương diễn xã giao khác thì thật sự không cần hắn đi quản.
"Lang Nha Bảng" đã giành được sáu đề cử, ngoài ra, một số diễn viên khác trong đoàn đã giành được đề cử qua các tác phẩm khác và đến lúc đó tất cả bọn họ sẽ tập trung tại Ma Đô.
Group chat của đoàn phim bọn họ mỗi ngày đều vô cùng náo nhiệt, thảo luận về cơ hội tề tựu lần này.
Tuy rằng bộ phim này đã đóng máy gần một năm, nhưng lúc đó mọi người sớm chiều bên nhau non nửa năm, cùng ăn cùng ở, thật sự giống như người trong gia đình.
Ngoài ra, hơn một nửa số bạn bè tốt của Hứa Trăn đều tham gia “Lang Nha Bảng”, đội hình của bộ phim này gần như là thành viên thân thiết trong vòng quan hệ của hắn.
Lễ trao giải đang đến gần, sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ thì Hứa Trăn đặc biệt liên lạc với Trần Chính Hào, hỏi: “Hào ca, về giải Ngọc Lan, em có chuyện muốn nhờ anh tư vấn.”
Một lát sau, Trần Chính Hào trả lời: “Cậu đừng hỏi, tôi sẽ không nói gì hết.”
Hứa Trăn: “……”
“Không phải, Hào ca,” Hắn đành phải giải thích, “Em không muốn hỏi về chuyện giải thưởng.”
“Em chỉ muốn hỏi bộ âu phục anh mặc vào lễ trao giải năm ngoài là của hãng nào, em cũng muốn mua một bộ, cảm giác rất soái hơn nữa còn có thể mang lại cát lợi.”
Ở bên kia màn hình, Trần Chính Hào trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Cậu xác định?”
“Tôi đã từng mặc một bộ âu phục kia, bắt được 12 lần đề danh và không lần đoạt giải.”
Hứa Trăn: “……”
Không, cái kia, tôi cảm thấy mình nên suy nghĩ lại một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận