Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 645: Nhàn Đến Phát Điên

“Ba phương thức vừa rồi, cậu cảm thấy loại nào tốt?”
Vương Văn Kỳ dựa vào tường với vẻ mặt thoải mái, phủi bụi trên kịch bản rồi hỏi: “Đây là phân cảnh liên quan đến mối quan hệ giữa hai cha con, chúng ta phải xác định thật tốt.”
Hứa Trăn nghe thấy tiền bối dùng vẻ mặt ôn hòa để dò hỏi ý kiến của mình thì có chút kinh hỉ ngoài ý muốn.
Hắn nhớ lại ba phong cách biểu diễn vừa rồi, sau đó móc cuốn sổ nhỏ từ trong túi ra, vừa lật xem, vừa nói: “Mấy ngày qua, tôi vẫn chăm chú xem màn biểu diễn của Vương lão sư.”
“Cảm giác nhân vật Lý Ngọc Đường được Vương lão sư đắp nặn thiên về đại gia trưởng thời phong kiến hơn, nói một không nói hai, rất có uy nghiêm.”
Hứa Trăn do dự mà tìm từ để nói: “Cho nên tôi cảm thấy, cảm xúc chủ yếu của Lý Ngọc Đường khi nhìn thấy con trai mình đọc oai thư chính là phẫn nộ không kiểm soát được.”
“Cá nhân tôi thấy phong cách đầu tiên tương đối phù hợp, hoặc có thể kết hợp nó với cảm xúc của phong cách thứ ba…”
Vương Văn Kỳ nghiêm túc nghe Hứa Trăn phân tích, nhìn cuốn sổ dày đặc ký tự của hắn, ông chỉ cảm thấy buồn cười.
Buồn cười thế nhân thường xuyên thích so sánh thiên phú cùng nỗ lực.
Nhưng thực tế, cả hai không những không mâu thuẫn mà còn hỗ trợ lẫn nhau.
Vương Văn Kỳ đã gặp rất nhiều nhân tài trong những năm qua, đồng thời cũng gặp được rất nhiều kẻ ngu xuẩn.
Thật ra, người càng có thiên phú thì họ sẽ càng sẵn sàng liều mạng trong lĩnh vực này. Mà ngược lại, người không có thiên phú thường sẽ có khuynh hướng giãy giụa từ bỏ.
Lại nói về bản chất của con người, ai mà không muốn trả giá nhiều một chút cho lĩnh vực mà mình am hiểu?
Vương Văn Kỳ rất có hứng thú hỏi: “Cụ thể phải kết hợp như thế nào, Cậu thử nói xem?”
Hứa Trăn suy tư một lát, đáp: “Có lẽ là dùng sự thất vọng để đè nén lửa giận xuống.”
Nói xong, hắn khép cuốn sổ trong tay lại, sắc mặt vừa mới bình tĩnh bỗng nhiên âm trầm xuống.
Hắn nheo mắt lại, khóe miệng vốn hơi nhếch lên lại rũ xuống, biểu tình không giận tự uy.
Vương Văn Kỳ nhìn biểu tình trên khuôn mặt của Hứa Trăn, trong phút chốc, ông lại cảm giác được một tia sợ hãi trong lòng.
Đây, tại sao lại có cảm giác như thể nhìn thấy bóng dáng của chính mình trong người thiếu niên này? !
……
Cùng lúc đó, bên phía phim trường, một trợ lý đạo diễn đến gần đạo diễn Trần Tử An, nhịn không được cảm khái: "Tôi không ngờ rằng Hứa Trăn lại có thể diễn xuất tốt ở độ tuổi còn trẻ như vậy!”
“Trách không được trước đó Lương Võ Triết nói không cần để Hứa Trăn thử vai, với trình độ này thì cần gì phải thử!”
“Không hổ là “Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất” của Giải Ngọc Lan, tôi cảm giác vai diễn của hắn trong bộ điện ảnh này cũng xứng đáng lấy được giải thưởng.”
Đạo diễn Trần Tử An nghe vậy, có chút cảm khái nói: “Quả thật Hứa Trăn làm cho tôi thực kinh hỉ, nhưng có đôi khi thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà (Thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà: được sử dụng như một phép ẩn dụ cho điều tốt hay điều xấu, sự thành công hay thất bại đều do cùng một người gây ra).”
Trợ lý đạo diễn có chút không rõ nguyên do, hỏi: “Có ý tứ gì?”
Trần Tử An chỉ chỉ hai vị diễn viên ở cách đó không xa: “Diễn vai phụ quá tốt, khả năng sẽ thường xuyên bị người tìm diễn vai phụ.”
“Ha ha ha……” Trợ lý đạo diễn nhịn không được cười nói, “Hứa Trăn mới bao lớn, này có chút buồn lo vô cớ đi.”
Trần Tử An gật gật đầu, đáp: “Ừm, đúng vậy, chuyện tương lai không thể đoán trước được.”
“Hiện tại hắn chỉ mới bước vào lĩnh vực điện ảnh này, cũng không cần vội đóng vai chính.”
“Ví dụ như ba phong cách diễn vừa rồi, tuy nói cả hai đều lợi hại, nhưng chủ yếu vẫn do Vương lão sư cầm nắm tiết tấu.”
“Phong cách diễn xuất của Hứa Trăn bây giờ vẫn chưa thành hình, nếu để hắn độc lập diễn một bộ thì còn hơi khó khăn…”
Một câu này còn chưa nói xong, thì bỗng nhiên ông liền im miệng.
Trợ lý đạo diễn không rõ nguyên do mà nhìn theo ánh mắt của Trần Tử An, cách đó không xa, hành động của Hứa Trăn khiến cả hai không khỏi cứng họng há to miệng.
Chỉ thấy, Hứa Trăn cầm một cuốn sổ cỡ bàn tay, quơ quơ trước mặt Vương Văn Kỳ, ngữ khí lành lạnh nói: “Đây là “Chăm chỉ đọc sách” mà ngươi nói!”
Lúc hắn nói câu này, thanh âm không quá lớn, cũng không cố tình gào rống, nhưng lửa giận trong mắt giống như muốn lan ra ngoài, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận, hận luyện sắt không thép.
Mà đối diện hắn, ánh mắt Vương Văn Kỳ mang theo vài phần không kiên nhẫn, không kiêu ngạo không siểm nịnh mà cãi cọ: “Đây không phải “Oai thư”, đây là tư tưởng mới!”
Trần Tử An: “……”
Đây là tình huống gì?
Tại sao lại đột ngột chuyển đổi vai diễn? !
Mới vừa nói Hứa Trăn am hiểu diễn vai phụ, quay đầu người ta liền bắt đầu diễn vai chính……
Hai người các ngươi…muốn bức ta điên sao! !
Bên sân, đạo diễn Trần Tử An bị một màn thình lình đổi vai này của hai cha con làm cho ngây người.
Ông không chỉ kinh ngạc trước kỹ năng diễn xuất cao siêu của hai người mà còn hoài nghi, liệu bọn họ có phải là bệnh nhân vừa mới chạy trốn khỏi bệnh viện tâm thần gần đây hay không.
Ai lại nhàn đến mức không có việc gì mà đổi vai diễn cho nhau! Đây là có bệnh! !
Thế nhưng, hai cha con này cũng không có cố tình muốn đổi vai cho nhau.
Hứa Trăn chỉ là thuận tay dùng ngữ khí và thần thái của Vương Văn Kỳ để đọc một lời thoại, mà Vương Văn Kỳ thấy cái mình thích là thèm, cho nên cũng muốn thử bắt chước Hứa Trăn.
Chỉ thế mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận