Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 790: Ưu Tiên Diễn Viên Trẻ

Cốt truyện vừa đề cập đến việc vợ của nam chủ đã cẩu thả khi chăm sóc đứa trẻ, dẫn đến cái chết thương tâm của cô con gái ba tuổi trong một vụ tai nạn xe hơi.
Sau khi lo tang con xong, người vợ áy náy thu dọn đồ đạc định ra về, nam chính vừa giúp cô thu dọn đồ vừa khóc lóc thảm thiết.
Hứa Trăn đang chờ xem hai người có muốn ly hôn hay không, nhưng tại sao bọn họ lại muốn dừng cho khúc này chứ?
Hứa Trăn lấy điện thoại di động ra, do dự có nên bật dữ liệu lên xem tiếp không, cuối cùng, hắn cất điện thoại di động, lấy từ trong túi ra một cuốn sổ nhỏ, viết tiểu sử nhân vật trong "Chiến Trường Sa".
Quên đi, đợi lát nữa xem tiếp, cuộc cãi nhau nào rồi cũng đến hồi kết thúc.
……
Nhưng thật đáng tiếc, hai vị đại lão này đã cãi nhau tận mấy chục phút.
“…… Đúng vậy, không sai, tôi thừa nhận kỹ năng diễn xuất của Trần Ngang đúng là không bằng Vương Nguyên Anh, nhưng ngài cũng không đi so với người có hơn 20 năm kinh nghiệm được.”
Thẩm Hồng Mai nói: “Hơn nữa Vương Nguyên Anh đã đoạt giải thị đế một lần, tại sao còn phải cho nữa?”
“Nếu giải thưởng được đánh giá như vậy, thì giải Ngọc Lan liền biến thành trò tự tiêu khiển của một đám lão gia hỏa, vậy giải thưởng này có thể khuyến khích ai nữa? Còn có tác dụng gì?"
Hứa Trăn yên lặng mà viết nhất ký nhân vật, nỗ lực ngăn chặn những âm thanh cãi cọ ầm ĩ.
Tuy nhiên, Thẩm Hồng Mai tiếp tục nói: “Trong Giải thưởng Ngọc Lan lần trước, Hứa Trăn cùng Lý Vĩnh Bân đều được đề cử cùng một lúc, và cuối cùng thị đế đã được trao cho Hứa Trăn. Nói như vậy, chẳng lẽ thật sự cho rằng kỹ thuật diễn xuất của hắn tốt hơn Lý Vĩnh Bân sao?”
Hứa Trăn nằm không cũng trúng đạn, thế là hoang mang ngẩng đầu lên.
Thẩm Hồng Mai nhìn thấy ánh mắt của hắn thì mới phản ứng được bản thân lỡ lời, vội vàng vẫy vẫy tay, cười nói: “Không có việc gì đâu tiểu Hứa, dì đang khen ngợi cậu!”
Hứa Trăn: “……”
Dì ơi, tôi có lỗ tai và tôi cũng có não.
Thẩm Hồng Mai xấu hổ mà hắng giọng, nỗ lực nói bù: “Giải thưởng Ngọc Lan được thành lập để khuyến khích sự phát triển mạnh mẽ của phim truyền hình, để thế hệ trẻ đang ở độ tuổi sung sức có thể đóng góp nhiều hơn cho ngành phim truyền hình.”
“Hay nhìn xem, nếu cấp thị đế cho Lý Vĩnh Bân, mà ông ấy cũng công thành danh toại, vậy còn ý nghĩa gì?”
“Trao cho Hứa Trăn thì liền không giống…”
Bà xoay đầu lại, hỏi Hứa Trăn: “Dì hỏi cậu, năm nay cậu có phim truyền hình gì?”
Hứa Trăn cầm bút máy trong tay, khô khan nói: “Thực xin lỗi, Thẩm đạo, năm nay tôi không có phim truyền hình nào cả.”
Thẩm Hồng Mai: “……”
Đề tài bị chết cứng.
Bởi vì câu đối thoại này mà phòng chiếu phim mời vừa cãi cọ ầm ĩ đã bỗng chốc yên lặng xuống.
Một vài người xấu hổ, nhưng đột nhiên bên trong sảnh lại vang lên một âm thanh quen thuộc.
“Đôi ba.”
“Xin lỗi.”
Chúng giám khảo sôi nổi quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, một vị giám khảo đang chơi đấu địa chủ thì phát hiện ánh mắt của mọi người đang dồn về phía mình, sắc mặt liền lập tức cứng đờ.
……
Vị giám khảo không cẩn thận tạo ra hiệu ứng âm thanh của trò chơi là một nhà biên kịch.
Hắn vội vàng thu hồi di động, xấu hổ mà cười ha ha, sau đó lại dũng cảm lên tiếng: “Cái kia, ha ha, có thể để tôi nói một câu hay không…”
“Cảnh khóc vừa rồi, tôi cảm giác Trần Ngang diễn rất khá, cảm xúc phi thường no đủ, hơn nữa biểu diễn có trình tự.”
"Con gái mất, vợ thu dọn đồ đạc ra đi, lúc vợ nói “Thực xin lỗi” thì hắn liền không tiếng động mà rơi lệ, sau đó khi nghe được vợ nhắc lại chuyện đã xảy ra, hắn nói “em đừng nói nữa, cầu xin em đừng nói nữa”, nước mắt bắt đầu nhỏ giọt, nhỏ giọt, mãi cho đến lúc gào rống lên.”
“Diễn rất tốt, thế nhưng, khán giả một bên giận vợ của hắn, bên khác lại đau lòng cho con gái, hai loại cảm xúc đan xen, đối chọi, do đó mà khó có thể đả động người khác.”
Biên kịch nói: “Tóm lại, diễn viên đúng là diễn xuất rất tốt, nhưng kịch bản lại không để cho người xem khóc ở chỗ này.”
Nhưng Cao Chẩn hiển nhiên rõ ràng không tán động quan điểm này, ông nói: “Đây cũng kêu là có trình tự? đây phải gọi là càng khóc càng hung! Khóc muốn tràn màn hình rồi!”
“Nếu cảm xúc hỗn tạp thì hắn phải tách nó ra! Nhưng hắn lại trộn lẫn hai loại cảm xúc rồi khóc bù lu bù loa lên, khóc đến mơ màng hồ đồ, thật không rõ ràng, khiến người khác không thể đồng cảm.”
“Người xem chỉ cảm thấy nam chính là kẻ bất lực, chỉ biết khóc, làm người hận không thể vọt vào đánh hắn!”
“……”
Mấy vị giám khảo nói nói, dần dần tiến vào giai đoạn mồm năm miệng mười hỗn chiến.
Mà Hứa Trăn nghe được nội dung mấy người thảo luận thì lại giống như đang suy tư cái gì.
Hai loại cảm xúc lộn xộn ở bên nhau, cho nên dẫn tới tình cảm bị hòa tan?
Đây là một vấn đề mà trước đây không được chú ý.
Hắn tự hỏi một lát, mượn cơ hội chen vào nói nói: “Về đoạn biểu diễn mới vừa rồi, tôi có một ý tưởng.”
Nghe thấy hắn mở miệng, Cao Chẩn vẫn luôn tứ cố vô thân tức khắc chờ mong mà nhìn qua, chờ ý kiến của hắn.
Nhưng mà, Hứa Trăn lại không có ý định đi đánh giá đoạn biểu diễn này có đáng lấy thưởng hay không, mà là dùng ngữ khí tham khảo, hỏi: “Có thể xử lý như thế này không?"
“Nam chính ngay từ đầu trước đừng khóc, mà phải tức giận, để người xem đứng ở góc nhìn của nam chính, sau đó thông quan hắn mà trút hết bực bội đối với người vợ.”
“Tiếp theo, lúc đoạn biểu diễn sắp kết thúc, thì lại thiết kế cảnh quay vào một di vật của con gái, chính ngay lúc này, hắn sẽ bật giác khóc lớn.”
“Xử lý như vậy, liệu hai loại cảm xúc có được tách biệt rõ ràng hay không?”
Lời này của Hứa Trăn vừa nói ra, mấy giảm khảo liền lập tức ngẩn người, bất chợt yên tĩnh lại.
Mấy người ở đây đều là những người hành nghề trong ngành, tầm nhìn và khả năng phán đoán của họ không tệ.
Vừa rồi bọn họ quá bận tranh cãi về chất lượng của đoạn biểu diễn này, mà không nghĩ tới việc làm thế nào để biểu diễn tốt hơn.
Hiện giờ nghe được đề nghị này của Hứa Trăn thì tức khắc cảm thấy có chút kinh ngạc.
Giận thì trút giận, sau đó lại khóc, đem cảm xúc tập trung vào sự thương tiếc đối với con gái nhỏ…
Xử lý như vậy, thì thật sự tốt hơn nguyên bản rất nhiều!
Bạn cần đăng nhập để bình luận