Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 412: Diễn Viên Phái Thực Lực

Sau khi Hứa Trăn trở về đoàn phim "Sấm Quan Đông" từ Lư Giang, thì "Tam Quốc" vẫn tiếp tục được phát sóng và độ nổi tiếng của Chu Du vẫn luôn ở mức cao.
Tuy nhiên, rốt cuộc bản thân không còn dính dáng gì đến các tình tiết phía sau, nên Hứa Trăn cũng không còn chú ý đến việc theo dõi bộ phim nữa, mà dành toàn bộ tâm sức cho việc quay phim "Sấm Quan Đông".
Không biết có phải do tâm lý hay không, nhưng từ khi từ Lư Giang trở về, Hứa Trăn cảm thấy diễn xuất của mình bỗng trở nên mượt mà hơn rất nhiều.
Yêu cầu của đoàn phim vẫn như trước đây, với những tiêu chuẩn khắc nghiệt, nhưng số lần NG của hắn lại có xu hướng giảm đi rất nhiều.
Đương nhiên, Hứa Trăn cũng sẽ không đến mức nghĩ rằng việc mình tham một chương trình tạp kỹ về diễn xuất thì có thể giúp kỹ năng của hắn tăng lên, hắn cảm thấy, chủ yếu là đoạn thời gian gần đây, tâm trạng của bản thân không tệ, cho nên trạng thái cũng tương đối tốt.
Hắn không đặt nặng vấn đề mà nên quay phim như thế nào thì cứ quay như thế đó.
“Truyền Võ, lại đây lại đây!”
Một ngày nọ, sau khi kết thúc quay phim, Hứa Trăn đang ăn cơm ở nhà ăn thì Lương Mẫn Anh bỗng nhiên vẫy vẫy tay, gọi hắn đi qua.
Hứa Trăn cầm theo đĩa cơm, đi qua, phát hiện Lương Mẫn Anh và đám người kia đang dùng máy tính bảng xem “Phòng phát sóng trực tiếp” của “Tam Quốc”. Lúc này, TV lớn ở phía tây nhà ăn cũng đang mở kênh của đài Nghênh Khách Tùng, chuẩn bị chờ tập mới của “Tam Quốc”.
Trên bàn bày một đống quả hạch, mứt hoa quả linh tinh và đồ ăn vặt, Tề Khôi đang phân cao thấp với vỏ quả hồ đào cứng ngắc, mà “nữ thần” Tô Nghiên thì đang liếm nắp của hộp sữa chưa vừa mới mở.
Hứa Trăn nhìn thấy tư thế của bọn họ, bất đắc dĩ cười nói: “Nương, mọi người còn đang xem “Tam Quốc” à?”
Lương Mẫn Anh đáp: “Đúng a, vẫn xem, tuy con đã offline, nhưng vẫn còn người “nhớ lại” con!”
“Hai ngày trước, Gia Cát Lượng đến lễ tang của con, về sau Lỗ Túc tiến cử Bàng Thống với Tôn Quyền, kết quả bị Tôn Quyền dùng tiêu chuẩn của con để phê bình người ta đến thương tích đầy mình.”
“Tào Tháo vừa nghe con chết, liền chỉ huy đại quân đi về phía nam, Lã Mông vừa khóc vừa nói phải báo thù cho đô đốc…”
Nói đến nơi này, Lương Mẫn Anh che miệng cười một trận, nói: “Ai nha, đoàn phim này quá xấu rồi, Chu du đã đi, nhưng bọn họ vẫn kéo lấy con dê béo này, ta nghĩ con nên chỗ bọn họ để lấy thêm thù lao đóng phim đi!”
Hứa Trăn: “……”
Muốn thù lao đóng phim gì đây, thù lao não bổ của người xem?
Nếu muốn đòi khoản tiền lương này thì quá trình sẽ tương đối gian nan…
“Đúng vậy, trong “Tam Quốc”, tôi thích nhất là nhân vật Chu Du.”
Lúc Hứa Trăn và những người khác đang trò chuyện luyên thuyền thì chợt nghe thấy có người nhắc đến cái tên Chu Du, bọn họ lập tức theo bản năng mà nhìn lên về phía màn hình.
Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp, một đại thúc có dung mạo bình thường, lưng hơi còng, cả người ngồi ở trên ghế sô pha, thần sắc thanh thản nói: “Lúc còn đi học, tôi đã đọc đoạn “Niệm nô kiều: Xích Bích hoài cổ”, lúc đó tôi liền cảm thấy, tên tiểu tử Chu Du này quá soái!”
“Nhưng về sau cơ duyên xảo hợp, tôi lại diễn Tư Mã Ý, không có biện pháp, đành phải cố mà làm, gánh vác sứ mệnh vĩ đại là làm tức chết Gia Cát Lượng thay cho Chu lang.”
“Ha ha ha ha……”
Nghe được lời nói này, khán giả trong ngoài màn hình đều được một phen cười vui vẻ.
Hứa Trăn cũng không khỏi nhếch khóe miệng, mỉm cười.
——Vị khách quý của số lần này chính là Nghê Quốc Hồng lão sư – vai Tư Mã Ý trong “Tam Quốc” !
Hai người cùng chung đoàn phim “Tam Quốc” và đã nhiều lần gặp mặt nhau ở bên ngoài màn ảnh. Nhưng vì niên đại xuất hiện và vị trí trận doanh khác nhau nên bọn họ không có một cảnh quay chung nào trong bộ phim.
Lần đứng chung khung hình duy nhất lại chính là trên sân khấu lễ trao giải “Ngọc Lan”, hắn cùng Nghê Quốc Hồng lão sư đều được đề cử trong giải thường nam diễn viên phụ xuất sắc nhất…
Khụ……
Tuy rằng lần đó không lấy được thưởng, nhưng Hứa Trăn vẫn có cảm giác vô cùng xấu hổ khi đứng ở trên sân khấu.
Khi ấy, ánh mắt của mọi người chung quanh, hoặc là giễu cợt, hoặc là chế nhạo, hoặc là trào phúng, đồng thời máy quay lại liên tục chĩa vào mặt hắn khiến Hứa Trăn hận không thể ném lên một người giấy làm thế thân, rồi sau đó nhanh chuồn ra ngoài.
“Tư Mã Ý một khi online, cũng lập tức dấy lên những cuộc thảo luận sôi nổi giữa các võng hữu (chỉ bao quát cư dân mạng).” Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp của bộ phim, người dẫn chương trình cười lớn, “Mọi người đều nói, đoạn cốt truyện “Định Hải Thần Châm” của ngài làm bọn họ cảm nhận đầy đủ cái gọi là diễn xuất mị lực.”
Nghê Quốc Hồng xua xua tay, nói: “Cũng không dám nhận, tôi chỉ là một cây cổ thụ cong queo ở cửa thôn, lớn lên xấu xí cho nên mới càng làm nổi bậc kỹ năng diễn xuất của tôi.”
Người dẫn chương trình cố nén ý cười, nói: “Nghê lão sư thật đúng là quá khiêm tốn.”
Nghê Quốc Hồng lắc đầu nói: “Tôi không phải khiêm tốn, tôi nói chính là lời thật.”
“Cậu cứ nhìn hình tượng này của tôi, trong tiềm thức mọi người sẽ nghĩ rằng tôi luôn luôn có phong độ trưởng thành, mỗi khi xuất hiện trên màn ảnh, như vậy khẳng định là diễn xuất tốt.”
“Cùng đạo lý, rất nhiều người lại nghĩ, Hứa Trăn là cái bình hoa, những kỳ thật người ta là một diễn viên xuất sắc của phái thực lực.”
Hứa Trăn vừa nghe thấy lời nhận xét này thì lập tức dừng đũa trong tay.
——Tôi á? Diễn viên phái thực lực?”
Nghê lão sư thật đúng là quá khen a, thật sự là không dám nhận……
“Chỉ là không biết tại sao, đứa trẻ này lại đặc biệt thiếu tự tin,” Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp, Nghê Quốc Hồng vẫn đang trình bày quan điểm của mình, ông lắc lắc đầu, bắt đắc dĩ nói: “Cậu ta luôn cảm thấy mình là tân nhân, luôn cảm thấy kỹ năng diễn xuất của bản thân chưa đủ tiêu chuẩn.”
“Một đoạn thời gian trước khi tôi tham gia lễ trao giải Ngọc Lan, cũng không biết là ai đào hố, cố ý để cậu ta đứng chung khung hình với một đám lão gia chúng ta, lúc đó tôi rõ ràng nhìn thấy đứa trẻ này khẩn trương như đứng trên đống lửa, ngồi dưới đống than.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận