Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1005: Cảm Xúc Rất Tốt

Hứa Trăn ngửa đầu nhìn hướng Thái Thực Tiễn, bên trong mắt mang một chút đắc ý mà nói: "Bây giờ suy nghĩ một chút, tôi cảm thấy lúc ấy chính mình đặc biệt lỗi lạc."
"Tôi cũng không tức giận, cũng không khóc, cũng không quậy, tự mặc đồ cho bản thân, thu dọn xong xuôi đồ vật rồi đứng ngay kế bên giường bệnh mà nói với bọn họ, "tôi muốn về nhà."
"Sau tới bọn họ thật sự đã đưa tôi trở về."
"Trên đường tôi không hề không khóc."
"Thẳng đến khi lái xe đến dưới núi, tôi từ xe đi xuống thì thấy sư phụ mặc một bộ tăng bào màu xám có độn bông đứng tại cửa thôn chờ tôi."
"Ông ấy còn cười nói với tôi, bảo thí chủ thật sự đã quay về! Sau đó còn bế tôi lên tung hứng một hồi."
Hứa Trăn nói mà miệng cười: "Cho tới bây giờ tôi còn nhớ rõ thân thể ông ấy lạnh lẽo chứ không hề ấm gì..."
Đối diện hắn, Thái Thực Tiễn ngơ ngác xem Hứa Trăn ngồi trên xe lăn, chỉ cảm thấy trong lòng khẽ run lên.
Giữa lúc hai người đang nói chuyện, đạo diễn Ngô Nham đã sắp chạy tới bên cạnh phông nền, phủi tay cất cao giọng nói: "Chú ý, sắp bắt đầu!"
"Màn một cảnh một, lần thứ nhất, diễn viên vào sân, các tổ chuẩn bị sẵn sàng!"
Hứa Trăn nghe được câu triệu hoán này mà yên lặng nhắm mắt lại, dáng người vốn đang thẳng lập tức nghiêng về một bên, mềm mềm tê liệt oằn ra ghế.
Khi hắn mở mắt một lần nữa, bên trong ánh mắt hắn bỗng nhiên không còn tia thần thái cổ điển trầm từ bừng bừng kia, mà là trở nên lạnh lùng, trống rỗng, mang theo vài phần cảm giác bi quan chán đời khiến không ai muốn đây vào.
"Đi thôi, cậu ba..."
Giọng của Hứa Trăn nghe có vẻ mỏi mệt: "Đi nhà cộng đồng thôi."
Thái Thực Tiễn: "..."
Ông chỉ cảm thấy trong lòng "lộp bộp" một tiếng, nội tâm xoắn xuýt tới cực điểm.
Ông trầm mặt đẩy xe lăn của Hứa Trăn, nghe tiếng bánh xe lăn vù vù o o mà chân như là bị rót chì.
Kế bên cảnh phim, Từ Hãn liếc qua Thái Thực Tiễn mới vừa đi vào trong đó mà chỉ cảm thấy lòng tràn đầy kinh ngạc.
U, cái trạng thái này không tồi!
Biểu hiện ra rất đúng những chỗ cần có của một nhân vật phản diện đang đấu tranh nội tâm!
Không nghĩ đến, kẻ sĩ ba ngày không gặp lau mắt mà nhìn, lão Thái thế mà biết diễn kịch?
Xem ra là bao năm qua ông ta cố gắng không ít trên phương diện này nha!
Cảnh quay đầu tiên của bộ phim "Thằng em lý tưởng" là hình ảnh cậu của Thế Hà đẩy xe lăn đi vào viện mồ côi.
Máy quay phim di chuyển theo sau lưng Thái Thực Tiễn, thuận theo bước chân ông từ phía sau lưng di chuyển sang bên hông.
Thái Thực Tiễn lúc này là một cụ già mặc áo màu xám đậm, một nửa góc áo nhét vào trong quần còn một nửa để ở ngoài nhìn qua hơi lôi thôi.
Ông cong lưng cúi đầu kéo lê đôi chân từng bước một đi về phía trước, bước chân nặng nề đạp trên mặt đất, người đầy vẻ mỏi mệt.
Ở trước người lão, Hứa Trăn trong vai Thẩm Thế Hà ngồi co quắp trên xe lăn, thân người hơi nghiêng nhưng đầu thì vẫn thẳng.
Vì xe lăn xóc nảy, thân thể như xác chết của hắn run rẩy, nhìn qua không hài hòa chút nào.
Có thể nghe được rõ ràng tiếng bước chân "cộp cộp cộp" nặng nề và tiếng đá vụn “lăn lông lốc” trên đường khi xe lăn cán qua.
Hai người không ai nói chuyện, thậm chí không hề lộ mặt.
Nhưng chỉ một hình ảnh đẩy xe lăn vào sân như vậy lại phô diễn được cảm xúc câu chuyện một cách sâu sắc.
Đạo diễn Ngô Nham ở một bên phim trường cảm thấy hai mắt tỏa sáng.
Đúng, rất tốt!
Có cảm xúc!
Không cần lời nói, chỉ bằng vào diễn xuất cũng lột tả được tình cảnh trước mắt và cảm xúc của nhân vật, kỹ thuật tương đối cao cấp.
Đạo diễn Ngô hài lòng nhẹ gật đầu, nhàn nhã ôm cánh tay đứng đó chờ mong biểu hiện của nhóm diễn viên tiếp theo.
Mười mấy giây sau, Thái Thực Tiễn diễn vai cậu ba đẩy xe lăn đi tới trước cửa viện mồ côi.
Ông nghiêng đầu nhìn vào bên trong quan sát nhưng không tiếp tục đẩy xe lăn mà dừng lại ở cửa ra vào.
"Chỉ đưa cháu đến chỗ này thôi." Thái Thực Tiễn lần đầu mở miệng.
Ông buông ra xe lăn ra, một tay chống nạnh, một tay gãi gãi đầu của mình mà phiền muộn cau mày rồi lẩm bẩm nói: "Đã tận tình tận nghĩa rồi!"
"Cậu tin tưởng mẹ cháu dưới suối vàng cũng có thể hiểu được cậu."
Dứt lời, ông cũng không nhìn thiếu niên trên xe lăn một cái mà quay người đi.
"Cậu ba!"
Mà lúc này, Hứa Trăn bỗng nhiên lên tiếng.
Giọng hắn gọi rất nhẹ nhàng thoải mái, tiếng nói trong trẻo, trong giọng nói không mang cảm xúc gì.
Thái Thực Tiễn vừa đi không xa lại bị ép dừng bước, quay đầu lại hỏi: "Còn có chuyện gì?"
Hứa Trăn trong vai Thẩm Thế Hà quay đầu, lộ ra gò má tái nhợt mà nói khẽ: "Người cháu bị nghiêng, cậu chỉnh lại giúp cháu."
Thái Thực Tiễn ngửa đầu nhìn trời, không nhịn được xoay người quay trở lại.
Ông đi đến trước mặt xe lăn rồi ngồi xổm xuống, đẩy cái đầu gối của Thế Hà bị nghiêng qua một bên vào giữa, sau đó chỉnh bả vai hắn rồi đặt hai cánh tay lên trên đầu gối.
Ống kính máy quay chậm rãi di chuyển theo động tác của ông từ đầu đến cuối, lần đầu tiên soi rõ gương mặt của Thế Hà.
Hắn cúi đầu, đôi mắt rủ xuống, khuôn mặt tuấn tú lưu lại cảm giác thiếu niên nhưng không đủ huyết sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận