Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 720: Hắn Mới Là Gián Điệp

Từ khi Hứa Trăn bắt đầu vào cửa đến bây giờ, thời gian tổng cộng không đến một phút.
Nhưng chỉ với biểu hiện trong vòng một phút ngắn ngủn, lại khiến cho đám người đạo diễn Từ Văn Quang nghẹn họng nhìn trân trối.
Mọi người rõ ràng nhìn thấy, lúc Hứa Trăn vừa mới bước chân vào cửa, dáng người khí thế, bước chân thong dong, đột nhiên lại thấy còn hơi giống với khí thế của một học sinh.
Nhưng mà, sau khi hắn nhìn thấy thẻ bài “Loan Bình” và “Tọa Sơn Điêu”, bỗng nhiên khí chất cả người trở nên khác hẳn.
Tư thế đi bộ của Hứa Trăn tùy ý rất nhiều, trong mắt còn thêm một chút láu cá của một người đã từng trải.
Ở trước mặt “Tọa Sơn Điêu” hắn khom lưng cúi đầu, cười nịnh nọt, cho thấy rõ ràng đó là một bộ dạng của tiểu đệ cẩn thận chặt chẽ;
Nhưng khi hắn quay đầu về “Loan Bình”, bỗng nhiên lại bộc lộ bộ mặt hung ác, giống như lúc nào cũng có khả năng vặn gãy cổ đối phương.
Mà những biểu hiện liên tiếp như thế này, tất cả đều là dưới tình huống Hứa Trăn không hề chuẩn bị mà tiến hành biểu diễn ngẫu hứng.
Thậm chí, hắn cũng chưa từng thấy kịch bản đoạn này.
Một người thạo nghề vừa ra tay, nhìn là biết!
Người này được!
Đạo diễn Từ Văn Quang theo bản năng ngồi ngay ngắn, lấy tư thái tôn trọng nhìn về phía người thanh niên trước mắt này.
Không quan tâm đến chuyện rốt cuộc hắn thích hợp để diễn hay không, phần nhanh trí này, cũng đáng giá cho bản thân ông ta trịnh trọng đối đãi.
Ánh mắt Lương Võ Triết quả nhiên độc ác, diễn viên này thật sự không tệ!
Mà giờ này phút này, trong lòng bản thân Hứa Trăn có hơi bồn chồn một chút.
Trước mắt, vị “Loan Bình” này, tại sao lại giống như bị dọa cho choáng váng vậy……
Nếu như hắn không tiếp lời, vậy tiếp theo hắn ta nên nói gì?
Khiến hắn ta có một vấn đề khó khăn không nhỏ!
Cũng may, tố chất tâm lý của vị phó đạo diễn này miễn cưỡng còn tính đủ tư cách, đại não chỉ bị sợ hãi chi phối vài giây, rất nhanh đã phục hồi lại tinh thần, vội vàng quay đầu nhìn về phía đạo diễn Từ Văn Quang, run run rẩy rẩy nói: “Tam, tam gia! Tam gia ngài nghe hắn nói!”
Y vội vã lùi về phía lùi vài bước, cho bản thân thêm can đảm, giơ tay chỉ vào trước mặt Hứa Trăn nói: “Cái tên du côn này, hắn không phải là thứ tốt! Hắn và……”
“Ta phi!”
Nhưng mà vừa mới nói chưa được hai câu, Hứa Trăn đã đánh gãy y ngay lập tức, nổi giận quát nói: “Con mẹ nó ai không phải là thứ tốt? !”
Hắn lại tiến lên một bước, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm phó đạo diễn, quát lên: “Lúc trước cữu gia ông ở cây lê mương, nói rằng đi theo tam gia tiền đồ sẽ được mở rộng, kết quả thì sao? Con mẹ nó hơn nửa đêm lại cầm dao đi đến đầu giường ta, muốn ăn mảnh một mình!”
Nói xong, hắn vén cổ áo sơmi của bản thân, vươn cổ lên cãi lại: “Mở to mắt chó của ngươi ra nhìn một cái cho rõ, vết này rõ ràng là vết dao sau khi được khâu lại, là tên khốn nào đã cho ta? !”
Phó đạo diễn đóng vai Loan Bình nghe râu ông nọ cắm cằm bà kia nói hươu nói vượn, ngay lập tức lộ ra vẻ mặt giận tím người, oa oa hét lớn: “Ngươi nói dối! Ngày đó ở cây lê mương, rõ ràng là do ngươi, do ngươi……”
Thấy y nói lắp, Hứa Trăn lại vung bàn tay lên, cắt đứt lời nói của y một lần nữa, nói: “Ông đây không muốn tốn sức để cãi nhau với một người lươn lẹo về vấn đề này!”
Tiếp đó, hắn giơ tay lên đầu, quay đầu nhìn xung quanh một vòng, cất cao giọng nói: “Bát Liên Trường!”
Bên cạnh bàn, một nhà tư sản cười ha hả, rất có hứng thú mà ứng tiếng nói: “Có!”
Hứa Trăn quay đầu nhìn về phía đại thúc này, biểu cảm nghiêm túc mà quát lên: “Tên nhóc này nhân lúc tam gia đi lên núi chúc thọ, mà phá vỡ quy tắc của sơn môn chúng ta, nói không chừng là kiểu người ăn cháo đá bát!”
“Ngươi nhanh phái năm trạm canh gác, theo dõi cái tên vừa rồi lên núi cho ta mau lên!”
“Đêm nay không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được chạy!”
Vị đại diện cho nhà tư sản kia cũng tiếp giọng nói, cũng trịnh trọng nói theo chuyện lạ này “Đúng vậy”.
Hứa Trăn dứt lời, lại lần nữa quay đầu nhìn thẳng “Loan Bình”, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Ba mươi tết dám xông Uy Hổ sơn? Tới chỉ đường thay cho cộng quân?”
Hắn chỉ vào cái mũi Loan Bình quát lớn nói: “Ta thấy ngươi là một người bán nước!”
Lời này của Hứa Trăn vừa nói ra, ngay lập tức các ban giám khảo khác xung quanh đều tự giác nhận ra nhân vật “Uy Hổ sơn quần hùng”, vô cùng phối hợp mà lộ ra thần thái vừa kinh vừa giận.
Chẳng qua, những người này chỉ có vài người có kỹ thuật diễn xuất cá biệt, không thể nào tốt hơn, trừng mắt trừng mắt, che miệng che miệng, nhìn qua hơi lúng túng.
Nhưng mà cũng may kỹ thuật diễn của “Loan Bình” còn có thể tính, u nghe được Hứa Trăn vừa ăn cướp vừa la làng, ngạc nhiên kinh hãi, trong mắt chợt bốc cháy lên lửa giận hừng hực, hét lớn lên: “Hay cho một câu bán nước, ngươi mới là tên quân nhân phản nước nhà!”
Sau đó, y quay đầu nhìn về phía người ngồi ở bàn dài ở giữa Từ Văn Quang, lại chỉ vào Hứa Trăn nói: “Tam gia, ngài đừng nghe hắn nói bậy, hắn mới là gián điệp!”
“Hắn mới đúng! !”
Hứa Trăn nhìn sắc mặt vội vàng của đối phương, cười lạnh nói: “Ta là gián điệp?”
“Mẹ nó công lao của Hứa đại mã có một đống, ta quay đầu liền lại gần Uy Hổ sơn! Ta thấy ngươi không cần cái chân này nữa đúng không!”
Phó đạo diễn đóng vai Loan Bình hết đường chối cãi, điên cuồng lắc đầu nói: “Tam gia, ngài nghe ta nói, hắn thật sự là gián điệp!”
“Hắn không phải là Hứa đại mã bổng lộc đầy người giống như lúc trước, hắn……”
“Khi nào mà một gián điệp như ngươi lại có thể hiểu rõ ràng về bổng lộc của đại mã ta vậy?” Hứa Trăn ôm cánh tay mà đứng, bật cười nói, “Ngươi rất thân với gián điệp sao?”
Phó đạo diễn vội vàng lắc đầu nói: “Ta không có, ta……”
Hứa Trăn mắt lạnh nhìn hắn, nói: “Nếu như ta là gián điệp, vậy thì ngươi còn có thể chỉ ra và xác nhận ta?”
“Mẹ nó cứ há mồm là gián điệp! Nói cũng như không nói!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận