Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 706: "Ba"! !

Y nhìn thấy đứa trẻ cởi ủng bên phải của mình mà không nói một lời, để lộ vết sẹo ở lòng bàn chân, nhưng ánh sáng trong mắt Trần Chính Hào giống như bị tạt một chậu nước lạnh - vết sẹo của đứa trẻ ở bàn chân phải, còn con trai y bị thương ở bàn chân trái.
Đây không phải là con trai của y.
Hắn không chết tâm, muốn mang hài tử đi làm xét nghiệm ADN, nhưng lại bị cha mẹ nuôi của đứa trẻ hay tin chạy đến hành hung, xe máy cũng bị người ném vào trong biển.
Hoàng hôn, Trần Chính Hào đứng ở trong nước biển, chật vật túm xe máy lên bờ.
Tông màu vàng mờ, thân hình gầy gò ọp ẹp và chiếc xe máy cũ nát bị nước vào.
Hắn hai mắt chết lặng mà tan rã, không có nửa điểm thần thái.
“Ca!”
Vào khoảng 6 giờ tối, đạo diễn dừng màn trình diễn của Trần Chính Hào và thông báo rằng cảnh vừa rồi đã qua.
Sau khi quay xong phân cảnh này, thì đoạn tìm kiếm con trai ở bến tàu cũng đến cảnh cuối cùng: Lôi Trạch Khoan nhìn lá cờ trôi trên biển, bỗng nhiên sinh ra ý niệm từ bỏ bản thân, nhưng kết quả lại bị Tằng Soái trên bờ gọi về.
Sau một tuần quay phim, Hứa Trăn rốt cuộc cũng sắp đến phân cảnh cuối cùng.
Đứng ở một bên của phim trường, hắn xem phát lại màn trình diễn của Trần Chính Hào từ màn hình của đạo diễn, và điều chỉnh hơi thở một chút hơi thở của chính mình.
Diễn xuất của những đoạn này được xử lý rất tinh tế, rất hay và rất "Trần Chính Hào".
Dù là lúc nhìn thấy đứa trẻ hay lúc bị cắp ba mẹ nuôi kia hành hung, ánh mặt đều không có biểu biện kịch liệt.
Mấy ngày nay, cảm xúc dồn nén trong lồng ngực của hắn và hắn muốn xem, mình có thể trở thành kíp nổ hay không.
“Bang!”
Đúng 6: 30 tối hôm đó, cảnh quay này chính thức bắt đầu.
Giờ này khắc này, sắc trời bên bờ biển đã dần dần tối sầm xuống, không còn mờ nhạt như mới vừa rồi.
Trần Chính Hào lê chiếc xe máy bị hỏng của mình và từng bước đi về phía bờ, nhưng bỗng nhiên y phát hiện, lá cờ “Tìm con” mình cắm ở phía sau xe đã biến mất.
Trần Chính Hào mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, rốt cuộc phát hiện lá cờ bị trôi xuống biển.
Bức ảnh con trai bị sóng biển thời phập phập phồng phồng, giống như hy vọng tìm con của mình đang dần dần đi ra.
Y vô thức ném xe máy xuống đất, vội vàng chạy về phía lá cờ.
Tuy nhiên, số phận dường như đang đùa cợt với y, lá cờ ngày càng trôi xa theo từng đợt sóng, và y không thể nào bắt kịp.
Trần Chính Hào đứng ở trong nước biển ngập đến ngực, thân thể yếu ớt, bị sóng đánh đến nghiêng lệch vặn vẹo.
Bỗng dưng, một cơn sóng dữ dội ập đến, khiến y mất thăng bằng.
Trần Chính Hào vùng vẫy trong biển một lúc lâu, cuối cùng đứng lên, nhưng khi quay đầu nhìn xung quanh một lần nữa, trời đã tối đen như mực.
Y rốt cuộc không thể nhìn thấy tấm áp phích có ảnh con trai mình trên đó nữa.
——Sự suy sụp của người trưởng thành liền hỏng trong nháy mắt.
Trong máy quay, Trần Chính Hào đang đứng trong làn nước biển băng giá, vẻ mặt dần dần đờ đẫn.
Đôi mắt y dần dần chùng xuống, ánh mắt bắt đầu mất tập trung.
Lúc này, một đợt sóng khác ập đến, y lại bị vùi vào trong biển.
Nhưng mà lúc này, y lại không có ý nghĩ giãy giụa muốn đứng lên.
Y không muốn đứng lên, y không muốn đối mặt với sóng gió này đến sóng gió khác.
Cứ để mình bị nước biển cuốn đi, bay đến bên cạnh con trai, có vẻ cũng không xấu…
Đúng lúc này, trong một chiếc máy quay khác, Hứa Trăn đóng vai Tằng Soái nhìn thấy y không đứng lên, thề là vội vã chạy trên bờ biển, thần sắc nôn nóng mà nhìn về phía biển cả.
“Đại thúc!”
Hắn một bên kêu to, một bên chạy về hướng Trần Chính Hào vừa mới té ngã.
“Đại thúc! Đại ca! Ai! !”
Hắn không biết tên đối phương, cho nên chỉ có thể một bên chạy, một bên kêu loạn, nhưng trước sau vẫn không có âm thanh nào đáp lại hắn.
Một lúc sau, Hứa Trăn chạy đến chỗ chiếc xe máy bị hỏng của Trần Chính Hào, nhưng nước biển ở đây chỉ ngập đến đầu gối của người ta, hơn nữa còn cách xa nơi Trần Chính Hào vừa ngã xuống.
Thời gian trôi qua từng phút, đôi mắt Hứa Trăn đỏ hoe vì lo lắng.
Trong tâm trạng lo lắng, hắn đột nhiên đưa hai tay lên miệng, khàn khàn hét lên: “Ba! !”
Tiếng kêu này dường như xuyên thấu không khí và nước biển, xuyên thấu hơn mười mấy năm, vang vọng toàn đất trời.
Vài giây sau, sóng vừa rút đi, một bóng người gầy gò đứng lên từ vị trí cách hắn hơn chục mét.
Trần Chính Hào quay đầu nhìn xung quanh và thấy người thanh niên đang lo lắng nhìn mình.
Không phải con trai, mà là cậu thanh niên tốt bụng sửa xe kia.
“Xôn xao……”
Nước biển lại một lần nữa xông tới nhưng y vẫn vững vàng mà đứng ở tại chỗ, không còn có ngã xuống.
“Bang!”
Hứa Trăn mân mê nửa ngày, rốt cuộc thành công bật đèn pha của chiếc xe máy hỏng, chiếu vào Trần Chính Hào đang đứng ở cách đó không xa.
Hắn liều mạng mà vẫy vẫy tay, hô: “Đại thúc! Bên này!”
“Con trai của chú không có dưới biển!”
Trong vùng nước tối, ánh đèn chói mắt lại vẽ ra một công đường phía trước.
Trần Chính Hào đối mặt với ánh sáng, mà nước mắt đột nhiên chảy ra khiến y không thể kiểm soát được.
Một lúc sau, y loạng choạng đi về phía có ánh sáng, vừa đi vừa khóc, dần dần khóc không thành tiếng.
Nước mặt của Trần Chính Hào vẫn luôn chảy dài từ khi nhìn thấy ánh đén xe máy.
Trong làn sóng biển, y khó khăn di chuyển thân thể về phía trước, chỉ cảm thấy bản thân không khống chế được cảm xúc, dần dần bật khóc thành tiếng.
Y nói không rõ chính mình vì cái gì mà khóc.
Có lẽ là bởi vì một tiếng “Ba” kia, cũng có lẽ là bởi vì ánh đèn xe máy soi sáng con đường phía trước, hoặc có thể vì những đau đớn, khổ sở mà y không biết kể ra đâu.
Cảm xúc mấy ngày nay dồn nén trong lồng ngực y như muốn lập tức bốc cháy, bỗng chốc lửa cháy lan ra thảo nguyên bát ngát, khiến y không thể khống chế.
Mà cách đó không xa, Hứa Trăn nhìn thân ảnh lẻ loi đơn độc đang đi trong biển của Trần Chính Hào, thì trong lòng có chút xót xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận