Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 804: Nếu Rảnh Thì Đến Cọ Vai Diễn

Các diễn viên ở ngoài sân cẩn thận phân tích cảnh vừa rồi, sau đó lại đối chiếu video, lặp đi lặp lại cho đúng, rồi mới bắt đầu quay lại lần nữa.
Lâm Hiểu Ba ngơ ngác đứng ở một bên, nhớ lại hành động chen lấn vừa rồi của Tần Thiếu Trạch, gã bỗng dưng lại cảm thấy tức giận.
Hắc! Gia tốt xấu ở xa tới làm khách, nhưng đây là đạo đại khách của nhà mấy người sao?
Cũng không phải cơ mật thương nghiệp gì, lại còn không cho ta nghe, đúng là đồ keo kiệt!
Gã rầu rĩ không vui mà lôi kéo chiếc ghế xếp ngồi sau lưng đạo diễn Sở Kiêu Hùng, nỗ lực nhích lại gần máy theo dõi.
Giống như nếu ngồi càng gần thì gã càng có thể chiếm được nhiều tiện nghi.
……
Cảnh quay này cũng không mất nhiều thời gian, nhưng lại đề cập đến rất nhiều nhân vật, cơ bản bao gồm tất cả mọi người trong Hồ gia.
Các diễn viên bắt đầu quay phim lúc 9 giờ sáng và đã quay hơn một tiếng đồng hồ trước khi hoàn thành tất cả các cảnh quay của toàn cảnh.
Thành viên đoàn phim nhanh chóng thực hiện chuyển bối cảnh đâu vào đấy và đi đến một khu vực khác cách đó khoảng 200 mét.
Cảnh tiếp theo là đoạn phối diễn giữa Hứa Trăn cùng Lâm Gia và không liên quan gì đến Tần Thiếu Trạch, do đó gã đã có thể cởi bỏ diễn phục dày nặng và tạm nghỉ ngơi ở ngoài sân.
Tần Thiếu Trạch thấy Lâm Hiểu Ba lúc này còn chưa đi, thì liền kéo lấy một chiếc ghế xếp và ngồi xuống bên cạnh đối phương, hài hước cười nói: “U, hôm nay rất nhàn nha!”
“Cậu không bận đi đóng phim sao?”
Lâm Hiểu Ba khinh thường mà liếc mắt nhìn gã, cắn hạt dưa, nói: “Hôm nay trời mưa, không quay được ngoài cảnh, hơn nữa sáng nay tôi cũng không có nhiệm vụ.”
Hai người nói chuyện phiếm hai câu ở ngoài sân, lúc này Lâm Hiểu Ba nhìn Hứa Trăn còn đang nghiêm túc tương tác với các diễn viên trong cảnh tiếp theo, thì liền hỏi: “Hứa Trăn hông chỉ là diễn viên, mà còn là chỉ đạo diễn xuất sao?"
Tần Thiếu Trạch đáp: “Không kiêm, nhưng đây là bộ phim của công ty hắn, ít nhiều cũng phải để hắn nói thêm vài câu.”
Lúc này Lâm Hiểu Ba đã xem hơn một giờ, gã thật sự có chút hâm mộ những diễn viên hợp tác với Hứa Trăn, cảm giác cơ hội được dạng diễn viên thực lực như vậy cầm tay chỉ đạo là vô cùng khó được.
Gã đã tham gia diễn xuất được rất nhiều năm, đương nhiên cũng từng hợp tác với nhiều đại lão còn lợi hại hơn Hứa Trăn, nhưng những đại lão đó đều lười phản ứng tới gã, đừng nói là tương tác, chỉ cần dưới tình huống bình thường, không cố ý đi áp diễn ngươi thì đã tính là khá hòa ái.
Trong lòng Lâm Hiểu Ba không khỏi sinh ra một suy nghĩ kỳ quái: Việc Tần Thiếu Trạch hạ mình để đến làm vai phụ cho Hứa Trăn cũng chưa chắc không phải là một quyết định sáng suốt!
Tần Thiếu Trạch liếc liếc mắt nhìn vẻ mặt của Lâm Hiểu Ba, nói: “Nếu rảnh rỗi như vậy thì khồng bằng chạy đến đoàn phim chúng ta diễn một đoạn?”
Gã nở nụ cười mang theo ý dụ dỗ, nói: “Tới cũng tới rồi, sao cậu không thử cọ cọ thị đế hàng thật giá thật xem?”
“Cơ hội khó được!”
Vừa nghe được lời này, không hiểu sao Lâm Hiểu Ba lại có chút động tâm.
Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ thì trên phim trường, cảnh tiếp theo đã bắt đầu.
Trong cảnh này, một người bạn của Hồ Tương Tương đang làm y tá trong trại thương binh, Hồ gia nghe tin chiến tuyến căng thẳng, vật tư y tế thiếu thốn nên đã quyên góp băng bó, gạc và các vật dụng khác, tất cả đều được Hồ Tương Tương tự mình đưa tới.
Trong khi cô đang trò chuyện với người bạn y tá này, thì tình trạng của một thương binh đột nhiên xấu đi và cuối cùng người này đã chết sau khi cấp cứu thất bại.
Tình huống ngoài ý muốn này lập tức châm ngòi cho sự tức giận của những thương binh khác xung quanh, gây ra một cuộc náo động không hề nhỏ.
“Bang!”
Một tiếng giòn vang, lần quay đầu tiên của cảnh này chính thức bắt đầu.
Mười mấy diễn viên quần chúng hoá trang thành bộ dáng thương binh, trên đầu, cánh tay thượng đều quấn băng vải, sắc mặt hoặc tái nhợt, hoặc vàng như nến, có người thậm chí thiếu cánh tay thiếu chân, nhìn qua thập phần thê thảm.
"Mọi người tản ra, đừng chen lấn! Hãy để những người bị thương hít thở không khí trong lành..."
Nữ y tá mặc đồng phục màu trắng vô lực duy trì trật tự, khoanh tay trước ngực bệnh nhân bị thương, làm hồi sức tim phổi.
Nhóm thương binh thần thái nôn nóng mà vây quanh ở trước giường bệnh, khiến khung cảnh hỗn loạn thành một đoàn.
Nhưng mà nửa phút trôi qua, y tá vẫn rốt cuộc dần dần ngừng tay.
Cô gục xuống đầu, vô lực lắc lắc đầu, nức nở nói: “Không được……”
Những lời này vừa ra, nhóm thương binh chung quanh lập tức nổi giận, tiếng kêu rên, khóc tiếng la, tiếng đập phá bùng nổ.
"Ngươi nói rất nhanh sẽ có thuốc, nhưng thuốc đâu?"
Một người trong số họ chỉ vào nạn nhân trên giường và giận dữ hét lên: "Những người khác đều đã chết, ruột thối rồi, còn không chịu đem thuộc tới!”
Người này khóc nức nở kêu lên: “Chúng ta ở tiền tuyến đánh giặc liều mạng, gãy tay gãy chân, kết quả không có ai quản sống chết của chúng ta!”
“Không chết ở trên chiến trường, ngược lại chết ở trên giường bệnh!”
Tiếng rộng giận của những người này lại vang lên đặc biệt chói tai, xung quanh thương binh lập tức vây lấy y tá, kêu to: "Thuốc đâu?"
“Không phải nói có thuốc sao?”
"Đây là bệnh viện hay nhà xác mà cứ để chúng ta nằm đây chờ chết?"
“……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận