Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 632: Thất Cô

Hứa Trăn đã từng xem rất nhiều tác phẩm của nữ sĩ Bành Tư Nguyên.
Đây là một vị tác gia nổi danh trong giới văn học, am hiểu nhất là miêu tả tình cảm giữa người với người, đặc biệt là mối quan hệ gia đình trong hoàn cảnh đặc thù.
Ví dụ, làm thế nào để vượt qua cuộc khủng hoảng tuổi trung niên, làm thế nào để bắc cầu nối cho gia đình tái hôn, người mẹ đơn thân sẽ kiên cường đối mặt với cuộc sống này như thế nào, ….
Những câu chuyện được viết dưới ngòi bút của cô không hẳn là quá xuất sắc, nhưng lại vô cùng khắc sâu, xác định chính xác những điểm nhức nhối của xã hội.
Mà, đề tại lần này là nạn bắt cóc sao…
Hứa Trăn suy tư một lát, nói: “Đề tài khá tốt, cũng không biết cốt truyện như thế nào.”
“Nếu tốt thì tôi cũng muốn thử loại điện ảnh công ích này.”
Thái Thực Tiễn gật gật đầu, nói: “Thúc cũng cảm thấy vậy, được rồi để thúc gửi kịch bản qua cho cậu, nếu rảnh thì cậu cùng Tiểu Kiều nghiên cứu thử xem.”
Lâm Gia ngồi bên cạnh lập tức lên tiếng: “Thái thúc, bộ điện ảnh này có nhân vật nữ nào không?”
Thái Thực Tiễn nghĩ nghĩ, nói: “Có, hình như có một vài người.”
Ông vừa nghĩ, vừa đếm bằng đầu ngón tay: “Có người mẹ trẻ lạc mất con.”
“Có kẻ buôn người.”
“Hiện tại bọn họ đang tìm vai diễn người mẹ của A Trăn…”
Nói đến đây, Thái Thực Tiễn quay đầu cười cười: “Gia Gia, cô vẫn nên quên đi, thật sự là không có vai diễn thích hợp nào.”
Lâm Gia: “……”
Đúng vậy, đúng là không thích hợp với tôi, nhưng không biết tại sao, cô lại cảm giác ba nhân vật này rất thân thiết với mình? ?
……
Chỉ chốc lát sau, các món ăn đã được dọn lên, bốn người một bên ăn cơm, một bên rtrò chuyện ngắn gọn về một số kế hoạch lớn gần đây của công ty.
Tán gẫu một hồi, Thái Thực Tiễn cảm giác có chút không tận hứng, cho nên kêu người phục vụ gọi một thùng bia tới, cùng với Tống Úc, người cụng người cạn.
Uống xong vài chai bia, hái Thực Tiễn lại vựng vựng hồ hồ mà móc di động ra, gọi Sở Kiêu Hùng, Mạnh Tiêu Thanh cùng mấy lão gia hỏa khác đến, hô bằng gọi bạn, người cụng người cạn, uống đến vô cùng náo nhiệt.
Mới đầu vốn dĩ là một bàn ăn tràn ngập “hơi thở thanh xuân” nhưng sau đó không hiểu tại sao lại biến thành tiệc rượu của mấy lão trung niên.
Thân là “Nhị đương gia” nhưng Hứa Trăn lại không thể nhúng tay vào quản, hắn thấy nhóm trưởng bối đang uống đến vui vẻ cho nên vội thối lui về sô pha trong góc phòng, cầm lấy di động, an an tĩnh tĩnh lật xem kịch bản “Thất Cô” mà Thái Thực Tiễn vừa mới gửi qua.
Đây không phải là kịch bản điện ảnh mà chỉ là một câu chuyện ngắn.
Nhân vật chính của câu chuyện tên là Lôi Trạch Khoan, một nông dân trồng hoa quả ở Huy Châu, 15 năm trước, trong lúc bận trồng trọt, ông đã đánh mất đứa con trai hai tuổi, bắt đầu từ đó ông liền cưỡi xe máy, bước lên con đường mênh mang đi tìm con trai.
Hứa Trăn lướt vài trang, rất nhanh liền phát hiện ra nhân vật mà bên kia muốn mình diễn: Tằng Soái, anh chàng sửa xe máy.
Hắn trong lúc vô tình đã cứu được Lôi Trạch Khoan, người vì quá mệt nhọc mà ngã ở bên mương. Đến lúc nhìn thấy tấm hình tìm con được treo trên xe của đối phương, tâm hắn liền mềm nhũn, hắn nói mình từ nhỏ cũng bị bọn buôn người bắt cóc, thực đồng tình với cảnh ngộ của đối phương cho nên hắn không muốn lấy phí sửa chữa của Lôi Trạch Khoan.
Đọc đến đây, Hứa Trăn dễ dàng hiểu được tâm trạng của Tằng Soái vào lúc này: Nhìn thấy Lôi Trạch Khoan kiên trì đi tìm con trai, hắn phảng phất có cảm giác, liệu cha mình có khả năng giống như Lôi Trạch Khoan, cũng đang ở nơi nào đó, tìm kiếm chính mình.
Loại tình thân giả tưởng này giống như một liều thuộc độc làm cho người ta mê muội.
Cách hành văn của Bành Tư Nguyên rất thật thà chất phác, không có từ ngữ hoa lệ, trau chuốt, cũng không có miêu tả lừa tình, nhưng Hứa Trăn càng đọc thì càng cảm thấy như bản thân đang rớt vào vũng vùn, càng lún càng sâu, khó có thể tự kềm chế.
Nhân vật Tằng Soái này khiến cho hắn đồng cảm.
Sống trên đời lại không có gốc rễ, đây là một chuyện khủng khiếp làm sao.
Hứa Trăn quá hiểu cảm giác này.
Bởi vì hắn đã từng bị vấn đề này mà bối rối suốt mười mấy năm.
Theo Tam sư thúc nói, Hứa Trăn mắc bệnh hiểm nghèo khi vừa mới sinh ra, mẹ đẻ của hắn là một người mẹ đơn thân, vì không có tiền cho nên muốn từ bỏ trị liệu.
Lúc ấy sư phụ Liễu Nhiên hòa thượng cũng đang ở bệnh viện, ông vừa nghe đến chuyện này thì liền cho cô một số tiền.
Thế nhưng vào sáng hôm sau, người mẹ trẻ tuổi này lại ôm đứa trẻ khỏe mạnh chạy đi mất, từ đây biệt tăm vô tích.
Hứa Trăn cũng bởi vậy mà biến thành cô nhi không ai muốn.
Sau khi ra viện, Liễu Nhiên hòa thượng mang hắn về chùa.
Bởi vì vẻ ngoài sáng sủa đáng yêu, cho nên lúc nhỏ cũng từng có một đôi khách hành hương muốn nhận nuôi hắn.
Nhưng mà không bao lâu, đôi khách hành hương liền ghét bỏ thể chất không tốt của hắn mà trả về chùa.
Năm lần bảy lượt bị người ta vứt bỏ, dẫn tới Hứa Trăn buồn bã một thời gian dài, không rõ tại sao mình lại tồn tại.
Hắn nhìn sư phụ trộm cởi tăng bào, thay đồ lao động, đi làm công nhân xi măng ở công trường gần đó, kiếm tiền chữa bệnh cho bản thân, thậm chí còn vô tình bị bong gân ở thắt lưng, khiến cho hắn nhiều lần muốn chết.
Một khi chết, con người sẽ không bị bất kỳ thứ gì trói buộc.
Tại sao phải sống, ý nghĩa của cuộc sống là gì đây…
Hứa Trăn ngồi ở trên sô pha trong góc phòng, an tĩnh đọc “Thất Cô”, hắn hoảng hốt như thể bản thân đã trở lại thời thơ ấu.
Hắn không khỏi cảm thán trước sự tài tình của tác giả: Hai vị nam chính trong cốt truyện không chỉ hỗ trợ nhau trên con đường tìm kiếm người thân mà còn cứu rỗi nhau về mặt tinh thần.
Tằng Soái muốn tin tưởng, cha của mình cũng giống như Lôi Trạch Khoan, cho nên đang mong chờ cha có thể tìm thấy mình.
Mà Lôi Trạch Khoan cũng muốn tin tưởng, con trai sẽ giống như Tằng Soái, đang ở nơi nào đó chờ đợi cha đến.
Chính loại tín niệm này đã chống đỡ những con người đang lang thang trên đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận