Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 342: Cố Vấn Bí Mật

Tề Khôi hiển nhiên đã nghĩ về vấn đề này, y lập tức đáp lại: “Thẩm lão sư, tôi không cảm thấy như vậy.
“Bởi vì bộ điện ảnh này đã chiếu gần 10 năm, nhưng khán giả ở đây đa số là sinh viên, có khả năng chưa từng xem bộ điện ảnh này.
“Mà dù đã xem thì cũng ít người thích bộ phim này đến mức không thể thay đổi được.
“Hơn nữa nguyên bản Triệu Nhị hổ. Người ta lớn lên đẹp trai như vậy, nếu ngốc một chút cũng sẽ khiến cho người xem cảm thấy vừa ngốc vừa đáng yêu.
“Còn nếu để tôi diễn theo phong cách ngốc nghếch, thì chính là vừa xấu lại vừa ngốc, nghĩ thôi cũng đã thấy có vấn đề.”
Thẩm Đan Thanh nghe hắn tranh cơ hội cải biên nhân vật, thậm chí còn tự bôi đen mình, đúng là có chút dở khóc dở cười.
Lần này, cô nhìn về những người còn lại, hỏi xem, mọi người cảm thấy thế nào? Đồng ý để Tề Khôi điều chỉnh nhân vật?
Đinh Tuyết Tùng vì che lấp chính mình. Đương nhiên là miệng đầy đồng ý. Hứa Trăn thì sao cũng được, tỏ vẻ đều không sao cả.
Đàm Tinh Tinh tự cảm thấy, nếu Triệu Nhị Hổ quá mức quang minh lỗi lạc, sẽ khiến cho hành đồng xuất quỹ của mình trở nên kỹ nữ. Nhưng thấy những người khác đều không có ý kiến, cô cũng không thể không biết xấu hổ mà nói gì thêm.
Thẩm Đan Thanh nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, mắt thấy thời gian luyện tập đang từ từ trôi qua. Cô không muốn tiếp tục lãng phí thời gian vào việc này. Cho nên tạm thời thỏa hiệp.
Dù sao, ngay cả khi mình không đồng ý. Tôi e rằng tiểu tử này sẽ không thành thành thật thật diễn.
Được rồi, không thành vấn đề.
……
Lúc mọi người đang tập trung luyện tập, thì tổng đạo diễn của “Tôi Là Phái Diễn Xuất” đang trò chuyện với các cố vấn bí ẩn của chương trình.
“Trần đạo chịu đến chương trình của chúng ta, đây là đúng là vinh hạnh của tổ tiết mục.” Tổng đạo diễn cười nịnh nọt, vui tươi hớn hở.
Người được gọi là Trần đạo là một người đàn ông có mái tóc trắng dài đến nửa đầu. Đại thúc văn học nghệ thuật nhìn danh sách chương trình trên tay, nói: “Chương trình lựa chọn hai bộ điện ảnh của tôi, kỳ thật khiến tôi rất hứng thú.”
Trần đạo liên tục xoa tóc trên đầu, nói: “Tôi có chút không kiên nhẫn. Nếu thấy một màn trình diễn không đủ tâm tư, vậy tôi có thể tùy tiện phun tào đúng không?
Nghe vậy, tổng đạo diễn đột nhiên cảm thấy có chút không tốt. Thế nhưng, ông ta vẫn cười: “Đương nhiên bọn họ phục chế phim của ngài, ngài dĩ nhiên có quyền lên tiếng.”
……..
“Bốn ngàn người kia đều phải giết, nhất định không thể lưu lại.”
“Ngươi đừng nói giỡn…ta đã đồng ý sẽ thả bọn họ về nhà, ta nói thả là thả! Đại trượng phu nói là làm, nếu đem bọn họ giết hết, vậy Triệu Nhị Hổ ta lấy thể diện đâu để gặp người? !
“Đại ca, Nhị Hổ đời này không cầu gì hết, nhưng hôm nay coi như ta cầu xin ngươi, bốn ngàn người này, ta không giết được! Sơn trại của chúng ta lấy chữ nghĩa đứng đầu, quyết không thể thành tiểu nhân thất tín bội nghĩa!”
“……”
Trong phòng luyện tập, mấy người trong nhóm “Đầu Danh Trạng” đang tập đi tập các tình tiết trong kịch bản.
Thẩm Đan Thanh quan sát bọn họ, rõ ràng cảm giác Hứa Trăn đã trở thành mục tiêu bị mọi người chỉ trích.
Vô luận là Tề Khôi hay là Đinh Tuyết Tùngg, thậm chí cô gái Đàm Tinh Tinh đều vô cùng háo hức đua diễn với hắn.
Đặc biệt là Tề Khôi, ngay khi gặp Hứa Trăn, y đã rất “kích động”, lúc gào thét sẽ dùng sức quá mạnh.
Thẩm Đan Thanh cảm thấy rất đau đầu về chuyện này, đành phải nhiều lần chỉnh sửa lại cho y.
Cùng lúc đó, biểu hiện của Hứa Trăn khiến cho cô cảm thấy khá vui mừng.
Hứa Trăn không bị những người xung quanh lấy mất cảm xúc và luôn duy trì nhịp điệu của bản thân cho dù người khác đang gầm thét hay khóc lóc.
Có thể thu có thể phóng, có sự căng thẳng và thư giãn, và các nút của một số chuyển đổi cảm xúc đều được nắm bắt chính xác.
Chính vì sự tồn tại của Hứa Trăn mà nhịp điệu trên sân khấu luôn ổn định, dù các diễn viên khác có diễn như thế nào thì kịch tính của vở kịch này vẫn luôn ở đó và không hề sụp đổ.
Trải qua này một tháng rèn luyện, kỹ năng diễn xuất của Hứa Trăn vẫn chưa có tiến bộ đáng kể, nhưng khả năng kiểm soát sân khấu của hắn đã tiến bộ rất nhiều.
Trên thực tế, trong kịch bản này, lời thoại của lão đại Bàng Thanh Vân là ít nhất trong ba diễn viên nam.
Nhưng Hứa Trăn vừa không đoạt diễn, cũng không thêm từ, liền dựa vào ánh mắt và các chi tiết để thể hiện tâm trạng của nhân vật, dàn dựng nhân vô cùng sinh động.
Vào một khoảnh khắc nào đó, sát khí bốc lên, ánh mắt lạnh lùng và nghiêm nghị của hắn khiến người khác phải lạnh sống lưng;
Trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn cũng sẽ hối hận về quyết định của mình, trong mắt chợt lóe vẻ mềm lòng rất đồng tình, rồi biến mất.
Có thể đem nhân vật phản diện diễn đến trình độ này, Thẩm Đan Thanh cảm thấy Hứa Trăn đã có thể xuất sư.
Với trình độ hiện tại của hắn, Hứa Trăn tuyệt đối là sự tồn tại đứng đầu bảng trên sân khấu “Tôi Là Phái Diễn Xuất” này.
Điều buồn cười là Tề Khôi vẫn còn chưa nhận ra khoảng cách giữa mình và người ta.
Y nghĩ rằng mình chỉ cần đọc lời thoại theo khuynh hướng cảm xúc, cảm xúc no đủ thì đã có thể xem như diễn tốt.
Không nghĩ tới, lấy năng lực kiểm soát sân khấu của Hứa Trăn hiện tại, cùng với khả năng đắp nặn nhân vật, đủ để dạy y diễn xuất.
“Dừng lại, dừng lại.”
Thẩm Đan Thanh cắt ngang buổi diễn tập trên sân, quay đầu nhìn Tề Khôi nói: “Đoạn vừa rồi không phải lúc để cậu rống lên câu đó.
“Cậu nói, “Đại ca, coi như ta cầu xin ngươi, bốn ngàn người này ta không thể giết.”, chính là lúc này, cậu phải ăn nói khép nép một chút, thậm chí thanh âm phải hơi rung lên.”
Nói xong, Thẩm Đan Thanh còn làm mẫu cho y một lần, “Cậu phải đẩy cảm xúc ở chỗ này xuống một chút, có như vậy sự bùng nổ về sau mới càng có lực, cậu hiểu không?”
Tề Khôi nắm kịch bản trong tay, nói: “Thẩm lão sư nói rất đúng, tôi đã hiểu, ta sẽ diễn lại đoạn này một lần nữa cho ngài xem.”
“……"
Bạn cần đăng nhập để bình luận