Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 991: Hoa thơm không giữ được, chỉ còn tấm lòng trung kiên này

Nghĩ đến đây, Điêu Diễm Hồng không khỏi hưng phấn xoa xoa tay, cảm thấy ý tưởng của mình thật tuyệt vời.
Tự mình đóng một vai trong đoàn làm phim của bên kia không chỉ có thể thỏa mãn cơn nghiện diễn của mình mà còn nhân tiện đáp lại ân huệ của Hứa Trăn, một mũi tên bắn trúng hai con chim.
Há, sao tôi thông minh thế!
"Chị Hồng." Vào lúc này, Trần Chính Hào đến gặp bà với một kế hoạch quay phim, thấp giọng nói: "Từ cảnh thứ 9 đến cảnh thứ 11, tôi muốn kèm một mình với ông Quách, cảm giác của ông ấy chênh lệch khá nhiều."
"Nếu rảnh rỗi, cô có thể quan tâm nhiều hơn đến những người khác không?"
Điêu Diễm Hồng sững người một lúc, sau đó nói: "À, được, không có vấn đề gì."
"Tôi cũng ở phim trường được hai ngày rồi."
Vừa nói, bà vừa liếc nhìn Hứa Trăn cách đó không xa, nhỏ giọng nói với Trần Chính Hào: "Chính Hào, chị hỏi cậu một chuyện."
"Cậu có biết tháng sau Tiểu Hứa sẽ đóng phim gì không?"
Trần Chính Hào nghe vậy hơi sửng sốt, gật đầu nói: "Tôi biết."
"Tên của bộ phim là "Thằng em lý tưởng". Đây là một bộ phim hài nhẹ nhàng do Lang Gia Các bọn họ và các công ty khác đồng sản xuất."
Điêu Diễm Hồng chớp mắt, cười khúc khích nói: "Chính Hào, cậu có thể giúp chị hỏi Tiểu Hứa, bộ phim của họ có còn cần diễn viên không?"
Bà lấy tay che miệng, thận trọng nói: "Không quan trọng là vai diễn lớn hay nhỏ, mấu chốt là có thể đối diễn với Tiểu Hứa."
Trong mắt bà hiện lên vẻ tươi cười ranh mãnh, bà nói: "Ôi, đứa nhỏ nhà người ta chạy từ xa đến đây giúp chúng ta một bàn thua, cho nên chúng ta nhất định phải đáp lễ, cậu nói có đúng không?"
Nói xong, Điêu Diễm Hồng vui tươi hớn hở vỗ vai Trần Chính Hào và nói: "Chính Hào, chị sẽ không khách sáo với cậu đâu."
"Một ân cũng nợ, hai ân cũng nợ, sau này chị mời cậu ăn cơm!"
Trần Chính Hào: "..."
Anh ấy im lặng một lúc lâu, rồi liếc nhìn Hứa Trăn đang ghi chép.
Tôi cố gắng thế mà chỉ kiếm được ân huệ như thế này... Không quá tốt phải không?
Đối mặt với Điêu Diễm Hồng chủ động yêu cầu nhảy hố, Trần Chính Hào do dự hồi lâu nhưng rốt cuộc vẫn nói: "Chị Hồng, chuyện này chị trực tiếp nói với Tiểu Hứa đi, chắc chắn cậu ấy sẽ vô cùng vui lòng."
Nhưng mà Điêu Diễm Hồng lại tỏ vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Ai, đừng nói nữa. Hai ngày trước tôi vừa mới hỏi cậu ấy có cần tôi qua hỗ trợ diễn một vai hay không."
"Cậu ấy nói với tôi là không cần."
Điêu Diễm Hồng bĩu môi, thở dài nói: "Cậu nói xem thằng nhóc này không phải là trợn tròn mắt nói dối sao? Rõ ràng là có phim muốn quay vậy mà cứ khăng khăng không chịu nói."
"Thật là, da mặt quá mỏng."
Trần Chính Hào: "..."
Đúng là da mặt mỏng, nhưng mà nguyên nhân mỏng có lẽ không giống với những gì chị nghĩ đâu.
...
Cuối cùng Trần Chính Hào vẫn kiên trì giúp Điêu Diễm Hồng liên hệ với đoàn phim "Thằng em lý tưởng", thành công giúp bà tiếp xúc với nhà sản xuất bên đó.
Về phần tiếp theo có thể thương lượng ra sao thì gã không xen vào.
Hết lòng quan tâm giúp đỡ, lại còn "hỗ trợ" nhiều hơn nữa thì lương tâm khó có thể bình an.
Mà lúc này Hứa Trăn hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả.
Ba phân cảnh của hắn đều đã quay xong, chỉ còn lại rải rác vài cảnh liên quan đến hồi ức.
Tất cả những cảnh này sẽ do diễn viên nam chính Phan Ngọc Lương quay trước một lần, sau đó tới chính mình quay lại một lần nữa, cuối cùng ở giai đoạn chế tác sẽ cắt nối lại với nhau.
Trong đó có một cảnh là sau khi biết tin đoàn kịch sắp đóng cửa, những diễn viên cũ năm đó lại một lần nữa tụ họp lại với nhau.
Hơn hai mươi năm trôi qua, "Đổng Vĩnh" tuấn tú cao gầy ngày xưa đã trở thành một ông chú đầu hói bụng bia, đã từng là thanh niên cường tráng trở thành thổ địa ngồi xe lăn, bảy vị tiên nữ xinh đẹp như hoa đã thành bác gái múa quạt ở quảng trường...
Đám người tập hợp một chỗ ở trong trường quay cùng nhau xem lại những hình ảnh biểu diễn ngày trước mà liên tục cười khổ.
Nhưng mà thời điểm chồng của một vị "tiên nữ" trong đó mời "Đổng Vĩnh" hút thuốc lá đã làm cho câu chuyện bị chuyển hướng.
Đổng Vĩnh tỏ ý vì bảo vệ cổ họng nên chính mình không hút thuốc lá.
Người trung niên mập mạp đứng dậy ngay tại chỗ lớn tiếng hát một xướng đoạn ngày trước, kỹ thuật biểu diễn khiến cho toàn trường hoảng sợ.
Vào lúc này đám người đưa mắt nhìn nhau, lần lượt mở miệng nói bản lĩnh của ai cũng không hề tụt dốc.
Thổ Địa công công tựa bánh xe lăn vào thành ghế, sau đó lấy cây gậy chống run run rẩy rẩy đứng lên.
Tiêu Thanh Hòa vốn dĩ vì rời đoàn sớm nhất mà bị đám người xa lánh vào lúc này đi lên sân khấu, không tốn chút sức nào đã liên tục lộn ngược ra sau mười cái.
Sau đó, hắn đứng ngay dưới ánh đèn cùng đám người bên dưới sân khấu xa xa nhìn nhau.
Một khắc này khiến cho nhóm trung niên toàn trường bỗng nhiên rơi nước mắt đầy mặt.
Mà cảnh quay này cũng cần Hứa Trăn và nhóm diễn viên trẻ diễn lại lần nữa nhằm thể hiện rằng thời gian trôi qua hơn hai mươi năm vẫn kiên định không thay đổi.
Hứa Trăn đứng ở một bên sân khấu không kìm được xúc động.
Hoa thơm không giữ được, chỉ còn tấm lòng trung kiên này.
Tuổi hắn bây giờ đúng là không có cách nào cảm nhận được rõ ràng loại năm tháng trôi qua này; nhưng đóng phim truyền hình nhiều năm như vậy cũng làm cho hắn có cảm ngộ khác với loại tình cảm này.
Phân cảnh này là tình tiết cao trào của bộ phim nên nhóm diễn viên ở trong trường quay tập luyện nhiều lần mới bắt đầu quay chính thức.
Trước khi lên sân khấu Hứa Trăn không có việc gì làm nên giúp đỡ anh Hào ở trong trường quay giảng giải kỹ thuật biểu diễn cho nhóm diễn viên;
Mà nam diễn viên chính Phan Ngọc Lương thì bị kéo đến phòng trang điểm, nghiêm túc bổ sung hóa trang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận