Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 402: Mỹ Nam Ốm Yếu

Không có lý do nào khác, sản phẩm của Đông Nhạc thường là sản phẩm chất lượng cao, dù sản phẩm cuối cùng không được đón nhận nhưng vẫn đầy sự chân thành và không bao giờ làm hỏng câu chuyện của chính mình.
Bởi vậy, hôm nay Hà Thanh tới phòng phát sóng trực tiếp này kỳ thực là vì Hứa Trăn.
Cô muốn tận mắt chứng kiến nam diễn viên đang được chú ý trên ánh đèn sân khấu gần đây có sức mạnh như thế nào, liệu có đáng để mình giao phó bộ kịch cho hắn hay không.
Chẳng qua……
Hà Thanh ẩn ẩn có chút lo lắng.
Điều kiện ngoại hình của Hứa Trăn xác thật là phi thường xuất sắc, đủ để thỏa mãn nhu cậu của chính mình, nhưng cô cảm thất Hứa Trăn trước đây vốn xuất phát từ hình ảnh anh hùng thiếu niên có võ công xuất chúng, nhưng lần này, thứ mà cô yêu cầu chính là công tử cơ trí nhưng ốm yếu…
“Ngô……! !”
Hà Thanh đang tự mình suy nghĩ bậy bạ trên chỗ ngồi, bỗng nhiên, nghe một trận tiếng động lớn vang lên, hóa là người chủ trì cùng hai vị khách quý Trần Chính Hào và Hứa Trăn đã tới.
Điều này khiến cho mặt của cô lập tức sáng ngời.
Chứng kiến được diện mạo của Hứa Trăn, phong thái này xác thật vô cùng kinh diễm!
Chỉ là hắn rất gầy, nhưng là loại gầy mảnh mai của thiếu niên, nhìn qua vẫn thực khỏe mạnh, cho nên không quá đáp ứng được nhu cầu nhân vật của mình.
Cô nghĩ như vậy, một lúc sau, tập mới của bộ phim truyền hình đã bắt đầu phát sóng trực tiếp trên màn hình lớn trong phòng.
Hà Thanh không xem các tập trước, nhưng nhớ Hứa Trăn đóng vai Chu Du trong phiên bản "Tam Quốc” lần này.
Khi nhắc đến Chu Du, điều đầu tiên hiện lên trong đầu là "Oai hùng anh phát, nói cười khoan khoái, diệt quân Tào trong trận hoả công.”
“Tranh……”
Đúng lúc này, một tiếng đàn tranh cong vút đột nhiên vang lên từ màn hình lớn.
Hà Thanh chăm chú nhìn, lại thấy máy quay đi quanh hành lang chín khúc với góc nhìn của một người đàn ông trung niên, đi đến một gian nhà ven sông được bao quanh bởi tre xanh.
Bên cạnh gian nhà là một bóng người mơ hồ đang ngồi trong gian bát giác, trước mặt đặt một cây đàn thất huyền.
Tiếng đàn như nước chảy trút xuống, tinh xảo đặc sắc, chấn động tâm thần.
Biên độ trầm ngâm, cộng thêm huyền âm liên tục, tiếng đàn như thủy triều mãnh liệt, sông cuộn biển gầm, làn điệu cao tuyệt, xông thẳng tận trời, nhất thời lại rút đi mũi nhọn, mau mà không loạn, biểu hiện được tài nghệ thành thạo và tinh vi của cầm sư.
Khi góc nhìn dần dần đến gần, Hà Thanh cuối cùng cũng nhìn thấy diện mạo của người chơi đàn.
Người này sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt tuấn tú, trẻ tuổi.
Đối diện với ánh nắng chiều, mơ hồ có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng tắp, quai hàm rõ ràng, đường nét không chê vào đâu được.
Lúc này hắn đang mặc một một kiện thâm y bên trong và một chiếc áo choàng lông bên ngoài, dáng người gầy gò và khuôn mặt hơi tái nhợt khiến hắn trông có chút yếu ớt.
—— Đó chính là Hứa Trăn trong vai Chu Du.
Hà Thanh không khỏi nao nao.
Chu Du trong phim hóa ra là bộ dạng này sao?
Tại sao hình ảnh này lại khác so với trong ấn tượng của mình như vậy? ?
Nhìn thấy một màn như này, Hà Thanh chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên nhói lên.
Tình tiết trong Tam Quốc Diễn Nghĩa như đèo kéo quân ào ào xuất hiện trong đầu cô ta, cô ta ngu ngơ hồi lâu, rốt cuộc cũng kịp phản ứng.
À, này đại khái là sau khi kết thúc trận chiến Nam quận, Chu Du quay về Sài Tang dưỡng bệnh.
Nhưng mà, làm cho cô ta kinh ngạc chính là: Chu Du ở bên trong không ho khan thổ huyết, cũng không cố ý trang điểm thành môi không huyết sắc.
Hắn chỉ lười biếng ngồi đó đánh đàn, hô hấp ngắn ngủi, tinh thần có vẻ hơi uể oải.
Chỉ vẻn vẹn một cảnh như này cũng làm cho người ta cảm nhận được rõ ràng: Hắn bệnh, hơn nữa còn bệnh không nhẹ.
--- Trạng thái này chân thật quá!
Hà Thanh vốn cho rằng, loại phim lịch sử chính kịch này, đại khái ho khan chính là bị bệnh, thổ huyết là bệnh nặng, quấn khăn trên đầu nằm trên giường là sắp….
Không nghĩ đến, vậy mà lại có diễn viên thể hiện được bệnh trạng rõ ràng như thế, cảm giác chân thực của hình ảnh thoảng cái tăng lên không ít.
Lúc này, thị giác là một người nam nhân trung niên xuyên qua hành lang, đi đến ngoài đình bát giác.
Chu Du do Hứa Trăn diễn cũng không ngẩng đầu nhìn hắn, mà thong thả gảy xong khúc này, đè dây đàn, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía người đến, lạnh nhạt nói: “Tử Kính từ Kinh Châu về, không bái kiến chủ công trước lại đến tìm ta.”
Người đến tự nhiên là Lỗ Túc, Lỗ Tử Kính.
Ngoài đình, Lỗ Túc ngượng ngùng nói: “Ta lo lắng thân thể ngươi, đặc biệt đến thăm, Công Cẩn sao ngươi lại không biết lòng người tốt chứ.”
Chu Du cười một tiếng, cũng không vòng vo với hắn, trực tiếp hỏi: “Kinh Châu thảo phạt thế nào?”
Lỗ Túc rút một phong văn thư từ trong tay áo ra, tiến lên đưa cho Chu Du, nói: “Có công văn ở đây.”
Chu Du nhận công văn, mặt không đổi, tùy tay ném sang một bên như là ném rác.
Lỗ Túc vội đưa tay ra đón, cả kinh nói: “Công Cẩn, ngươi này là có ý gì?”
Chu Du mỉm cười nói: “Loại văn thư này, cần nó làm gì.”
“Lấy Tây Xuyên liền trả lại Kinh Châu? Vậy nếu hắn mười năm không lấy được, cả đời không lấy được thì sao? Đây rõ ràng là đang dùng chiêu vô lại.”
“Loại công văn này ngươi còn đảm bảo với hắn, vậy đến lúc đó không đòi được Kinh Châu, tránh không được là trách nhiệm của ngươi? Chủ công sao lại không trách tội ngươi?”
Lỗ Túc mới vừa chịu một bụng tức từ chỗ Gia Cát Lượng, lúc này nghe được Chu Du nói như vậy, thần sắc trên mặt càng thêm phiền muộn, ai thán nói: “Công Cẩn chỉ giáo ta cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận