Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 1067: Hợp tác vui vẻ! !

Trước đây từng diễn Triệu công công trong “Tú Xuân đao”, nay lại chọn diễn “vị vua của những chiếc sừng” Hoàng Phi Hổ trong “Phong thần”, quả thực không kiêng kỵ điều gì.
Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, chỉ đạo võ thuật vẫn chưa tới.
Hứa Trăn ở trong phòng huấn luyện cầm một cây thương có tua chỉ đỏ, biểu diễn một bài thương pháp đơn giản để làm nóng thân thể.
Trình Viễn đứng bên cạnh nhìn Hứa Trăn từ trên xuống dưới, dùng tư thái ngạo nghễ ở trên cao nhìn xuống, gật đầu nói: “Ừm, qua loa vậy thôi, diễn vai Dương Tiễn tập như vậy cũng miễn cưỡng đóng được rồi.”
“Không uổng công tôi tặng nhân vật này cho cậu.”
“Keng!”
Hứa Trăn chống trường thương trong tay xuống đất, nhìn về phía Trình Viễn, mặt không đổi sắc nói: “Chúng ta luyện tập chút đi?”
Lúc còn ở trong đoàn phim “Tú Xuân đao”, Trình Viễn từng đóng qua những cảnh “chịu khổ đánh đập” nhiều rồi, cho nên gã lập tức khoát tay, thờ ơ nói: “Cái này có gì để mà luyện tập?”
“Dương Tiễn là thần tiên, cũng không phải là võ phu, không học cách dùng pháp thuật, chỉ có một thân công phu phân cao thấp thì có ý nghĩa gì.”
Hứa Trăn: “…”
Nói giống như là anh biết pháp thuật vậy!
Trình Viễn đứng khoanh tay, ung dung nói: “Cậu nghĩ rằng tôi nói đùa cậu hả? Đạo diễn Cao quả thật từng hỏi tôi có muốn đóng vai Dương Tiễn không? Là tôi chủ động từ chối đó.”
“Hình tượng của Dương Tiễn và Triệu Vân quá giống nhau, tôi không hy vọng bản thân mình chỉ có thể đóng kiểu nhân vật này.”
Nói xong, gã nhìn cây thương tua đỏ trong tay Hứa Trăn, vẻ mặt cười cười nói: “Còn nữa nha, cậu thích dùng thương như thế, sao cậu không diễn Na Tra đi? Những cảnh Dương Tiễn dùng thương không nhiều, Na Tra mới là người luôn dùng thương Hỏa Tiêm.”
“Vừa nhìn liền biết cậu không đọc sách kỹ rồi, lên mạng tìm đọc đi, biết chưa?”
Hứa Trăn chỉ cảm thấy người này quả thực muốn ăn đòn, vô cùng muốn cầm lấy “thương Hỏa Tiêm” đến nắn gân cho anh ta.
Mà đúng lúc này, một cô bé đứng cách đó không xa nghe thấy hai chữ “Na Tra” thì tò mò nhìn sang phía bên này của hai người, nói: “Ai đang gọi em vậy?”
Hứa Trăn hơi sửng sốt, nghe theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy một bé gái mười mấy tuổi đang nói chuyện, trên đầu cột hai búi tóc nhỏ, trong tay cầm một cây thương đạo cụ giống với cây thương của Hứa Trăn, trông có vẻ rất hoạt bát đáng yêu.
Bé gái đưa tay chỉ vào mũi mình, nói: “Em diễn vai Na Tra nè!”
Hứa Trăn: “…”
Rất tốt, sư đệ, hợp tác vui vẻ!
…..
Trình Viễn không muốn luyện tập với Hứa Trăn một chút nào, nhưng Hứa Trăn lại rất muốn luyện tập với hắn.
Tất cả mọi người đều biết cả hai người có mối quan hệ cá nhân rất tốt, vì vậy trong quá trình huấn luyện, huấn luyện viên võ thuật của “Phong thần” đã “thân thiết” xếp hai người vào một nhóm và cũng dặn Hứa Trăn có thời gian rảnh thì nên chỉ bảo Trình Viễn một chút.
Làm sao Hứa Trăn có thể làm phụ sự kỳ vọng của huấn luyện viên võ thuật?
Kết quả là hai tuần sau đó, quá trình luyện tập hàng ngày của Trình Viễn vô cùng “phong phú”, gã đã học hỏi được rất nhiều các động tác võ thuật.
“Bước lên phía trước, lùi lại! Chú ý bên phía sườn trái!”
“Ôi, sao lại không chịu tránh ra?”
Giọng nói của Hứa Trăn không nhanh không chậm, nghe giống như một lời dạy học bình thường, nhưng động tác trên tay của hắn lại dứt khoát, quả quyết như gió và sấm sét.
“Một kiếm nhìn vào tay, hai kiếm nhìn đi chỗ khác. Anh phải chú ý đến động tác tay kia của tôi.”
Vẻ mặt hắn bình tĩnh vung một cây đao cán dài lớn bằng thép, không chút do dự nói: “Hai mắt nhìn bốn phía, thoạt nhìn là giả nhưng ánh mắt cũng là một phần của biểu diễn võ thuật... Cẩn thận! Này, sao anh lại phân tâm vậy!”
“Chao ôi... A! Mẹ kiếp... A! !”
Ở bên kia, Trình Viễn hoàn toàn không thể đối thoại hiệu quả cùng với hắn được.
Hứa Trăn kiểm soát sức mạnh rất tốt, mỗi lần hắn chỉ chạm nhẹ, cũng không hung ác như lúc cha đánh con.
Nhưng cảnh tượng các loại vũ khí như trường thương, đao kiếm, gậy gộc lần lượt được rút ra rồi quất lên trên người của Trình Viễn khi gã không có sức chống đỡ, tìm kiếm vũ khí khắp nơi, hiệu ứng hình ảnh này cực kỳ bá đạo...
Qua mấy ngày huấn luyện, nhờ Trình Viễn mà Hứa Trăn có uy tín rất cao trong đoàn làm phim “Phong thần”.
Trong thế giới không có pháp thuật này, có vẻ như hắn thực sự là Chiến thần bách chiến bách thắng của Tam giới, dáng người gầy gò lúc đầu của hắn không hiểu sao lại cao lớn hơn trong mắt mọi người.
Mỗi ngày, trong thời gian luyện tập đều có người ngưỡng mộ hay tôn trọng mà đến gặp hắn để luyện tập, Hứa Trăn đều vui vẻ đồng ý.
Đương nhiên, thái độ hắn đối với người khác sẽ không nghiêm khắc như với Trình Viễn.
Kết hợp khoan dung với nghiêm khắc, kết hợp làm việc với nghỉ ngơi mới là con đường huấn luyện khoa học.
...
Chỉ trong hai tuần từ lúc đoàn làm phim “Phong thần” bắt đầu kẹp chặt huấn luyện, Hứa Trăn đã hòa đồng với mọi người và kết thêm được rất nhiều bạn mới.
Cô diễn viên trẻ đóng vai Na Tra cũng rất giỏi, có khả năng lĩnh hội và biết cố gắng học tập nên đã được chuyên gia hiệu ứng đặc biệt William chấp nhận và yêu mến.
Ngay khi Hứa Trăn cảm thấy cuối cùng mình cũng đã được giải thoát khỏi nanh vuốt của William, vào buổi trưa một ngày nào đó, hắn nhìn thấy William lén gọi “Tiểu Na Tra” ra một bên, lấy điện thoại di động ra như thể đưa ra một vật báu, giơ ngang màn hình, dường như muốn chiếu cho cô bé xem gì đó.
Cô gái trẻ nhìn màn hình điện thoại di động, vừa kinh ngạc vừa muốn cười, không nhịn được lấy tay che miệng, thỉnh thoảng lén nhìn Hứa Trăn đứng cách đó không xa, vẻ mặt cực kỳ đặc sắc.
Hứa Trăn vô tình chú ý đến tình hình của bọn họ, sắc mặt đông cứng lại.
Giống như đã biết hai người kia đang nhìn gì...
Nhưng không muốn nói ra.
Miễn là tôi không biết thì sẽ không xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận