Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 358: Tụng Kinh Siêu Độ

Lương Mẫn Anh quay đầu nhìn về phía bên kia, chỉ thấy trên băng ghế ở góc tây nam phòng chờ là một ông lão an an tĩnh tĩnh ngồi đó.
Lão nhân nghiêng đầu, nhắm hai mắt, tựa hồ đang ngủ say, nhìn từ bên ngoài không có bất luận điểm gì khác thường.
Nhưng mà lúc này, trong vòng ba bốn mét chung quanh không có người, ở bên ngoài gần một nửa người trong đại sảnh chờ đều vây kín khu vực, nhìn ông lão bằng ánh mắt kỳ quái, có ánh mắt mang theo hoảng sợ hoặc tò mò hoặc là chết lặng.
Có người xì xào bàn tán, thậm chí có người còn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh ông cụ.
Tất cả chuyện này cũng không có trường hợp cá biệt.
Phảng phất như bên đó không phải là một thi thể mà là một “vật trưng bày” để mọi người quan sát.
Nhìn thấy một màn này, Lương Mẫn Anh chỉ cảm thấy trong lòng một trận bi thương, thập phần hụt hẫng.
Cô không biết ông lão xa lạ này là ai, nhưng mà, ông ấy lại đột ngột qua đời ở một tiểu huyện thành hoang vắng như vậy, bên người không có lấy một thân nhân, còn bị người im lặng vây xem, thật sự khiến lòng người nhìn đến khó chịu.
Cô không khỏi nghĩ đến người cha già của mình.
Khi cha cô ra đi cách đây vài năm, cô đã không thể về gặp ông cụ lần cuối vì đang quay phim trên phim trường.
Một thời gian dài sau đó, Lương Mẫn Anh cũng chưa thể bình tĩnh, thế cho nên hận thấu diễn kịch, bắt đầu ăn uống quá độ, khắp nơi cầu thần bái phật, suýt nữa mà từ bỏ sự nghiệp diễn xuất của mình vì chuyện này.
Gặp cảnh sinh tình, Lương Mẫn Anh trong lòng đau xót, vội vàng mở hành lý ra, cố gắng tìm xem có thứ gì có thể đắp cho ông lão.
Nhưng mà lúc này, Hứa Trăn ở bên cạnh đột nhiên nói nhỏ vào tai cô: “Mẹ, con qua đó xem một chút.”
Nói xong, hắn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cởi mũ trùm đầu, đeo khẩu trang, và chen qua đám đông, đi đến gần chỗ ông lão đang "ngủ say" trên băng ghế.
Thấy vậy, Lương Mẫn Anh hơi giật mình, vội vàng cầm lấy một chiếc khăn lụa đi theo.
Tiểu Hứa muốn làm gì?
Hắn cũng muốn kiếm thứ gì đắp cho ông cụ sao?
Nhưng hắn đâu cầm theo thứ gì…
Cô còn đang thắc mắc thì liền thấy Hứa Trăn đã chạy đến chỗ của ông cụ.
Hắn cúi xuống, quỳ một chân xuống đất, nắm lấy bàn tay gầy guộc và thô ráp của ông cụ.
Sau khi xác nhận ông cụ đã không còn mạch đập, Hứa Trăn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cúi đầu, nhẹ giọng niệm tụng: “Nam mô a di đà phật, nam mô a di đà phật……”
“Ta nghe như thế này: Một thuở nọ, tại cung Trời Ðao Lợi, Ðức Phật vì Thánh Mẫu mà thuyết pháp. Lúc đó, bất khả thuyết bất khả thuyết tất cả chư Phật và đại Bồ tát trong vô lượng thế giới ở mười phương đều đến hội họp….”
Cách đó không xa, Lương Mẫn Anh ngơ ngẩn.
Cô không biết Hứa Trăn đang niệm tụng bài kinh văn nào, nhưng cô biết…. hắn đang siêu độ cho ông cụ.
Trước mắt Lương Mẫn Ạn bỗng chốc mơ hồ.
Ông cụ xa lạ không may qua đời trong cô độc này, cuối cùng cũng có một bàn tay ấm áp ôm lấy ông và đọc cho ông nghe một đoạn kinh vãng sinh.
Lúc này, đại sảnh chờ vốn ồn ào, dần dần yên tĩnh lại, bầu không khí cũng dần dần chuyển từ hoảng sợ sang nghiêm túc.
“Rầm rầm……”
Tiếng người trong phòng chờ càng ngày càng nhỏ, khiến cho tiếng mưa bên ngoài cũng dần dần rõ ràng hơn.
Những hành khách với khuôn mặt tang thương nhìn cảnh tượng trước mắt, bên tai lắng nghe những câu kinh có thể nghe lờ mờ, chỉ cảm thấy tâm trạng dần bình tĩnh trở lại, về sau mới phát hiện ra nỗi bất an và sợ hãi trước cái chết của một người nào đó đều dần dần tan thành mây khói.
Bọn họ không quen biết ông cụ, càng không quen biết tăng nhân trẻ tuổi đang nắm lấy tay ông cụ kia là ai.
Bọn họ chỉ cảm thấy, mình chứng kiến một màn như vậy, trong lòng mềm yếu nhất thời xúc động, tâm trạng nóng nảy lo lắng thường ngày đột nhiên trở nên vô cùng bình yên.
“Hoặc hiện nam tử thân, hoặc hiện nữ nhân thân, hoặc hiện thiên long thân, hoặc hiện thần quỷ thân…… Nếu điều đó có lợi cho con người, tất cả họ sẽ được thoát……”
Chung quanh có vài vị trưởng giả phân biệt ra Hứa Trăn niệm tụng chính là


Địa Tạng kinh


, cũng tùy theo nhỏ giọng tụng niệm lên;
Những người khác không hiểu kinh văn, thì im lặng cúi đầu, lẳng lặng bi ai.
Nhìn thấy bầu không khí như vậy, phân nữa những người khác đều ngượng ngùng tiếp tục vậy xem như vậy, họ bắt đầu lục đục hết người này đến người khác, một số trở về chỗ ngồi của mình.
Chờ nhân viên trực ban báo cảnh sát xong, quay trở lại thì liền nhìn thấy một màn như vậy:
Trong đám người, một vị hòa thượng trẻ tuổi với đôi mắt trong veo, tuấn tú đang quỳ trên mặt đất, nắm tay của ông cụ, đang tụng kinh siêu độ cho ông ấy, mà xung quanh còn có hơn mười người, cúi đầu bi ai.
Nhân viên trực ban nháy mắt liền thấy trong lòng ấm áp.
Trong tay cầm một thứ gì đó, nhưng ông ta cihr yên lặng đứng ở ngoại vi, sau khi hòa thượng niệm xong một đoạn kinh văn, cúi đầu chào ông cụ rồi rời đi, sau đó bước lên phía trước, dùng tấm khăn trắng che lại cho ông cụ.
Người chết an giấc ngàn thu, người sống nén bi thương.
Chỉ chốc lát sau, cảnh sát gần đó kịp thời đến và đưa thi thể ông cụ đi sau khi làm các thủ tục cần thiết, lúc này, cuộc náo loạn ở sảnh chờ cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi trải qua sự việc này, Hứa Trăn và hai người còn lại không có ý định tiếp tục ngủ, mỗi người lấy kịch bản ra và luyện đọc lời thoại càng sớm càng tốt.
Chung quanh thường thường có người tò mò mà đánh giá Hứa Trăn, thấy hắn cạo đầu trọc, nhưng lại ăn mặc thường phục, không biết người này rốt cuộc có thân phận gì.
Nhưng xuất phát từ lòng kính sợ, nên không ai muốn đi lên quấy rầy, mà chỉ yên lặng âm thầm chú ý tới hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận