Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 168: Không Có Lòng Tin

Hứa Trăn nếu muốn diễn tốt nhân vật Hạ Tuyết Nghi, thì không những không thể nhịn được mà còn phải cố gắng thư giãn hết mức có thể, tìm cảm giác trong sáng thuần khiết đó!
Hứa Trăn tràn đầy tự tin và muốn làm một công việc lớn trên phim trường.
Tuy nhiên, điều hắn không thể biết, là vào lúc này, không một ai, dù là tổ đạo diễn, biên tập kịch bản hay ngay cả Kiều Phong, cũng đều không tin hắn có thể xử lý tốt nhân vật này.
Những người này về cơ bản đều có thiện chí với hắn.
Hoặc là tin rằng tương lai hắn đầy hứa hẹn, hoặc là y cảm thấy hiện tại hắn nên tập trung vào các cảnh võ thuật, hoặc là sợ hắn không tìm được trạng thái của nhân vật Hạ Tuyết Nghi, khiến cho buổi quay phim hôm nay sụp đổ.
Mặt khác, Hứa Trăn ở trong sân hoàn toàn không để ý đến sự lo lắng của những người xung quanh.
Nhìn đạo diễn thông báo cảnh sắp bắt đầu, hắn hít một hơi thật sâu, cởi áo khoác, bước vào trung tâm cảnh quay, bình tĩnh đối mặt với những ánh mắt thăm dò hay tò mò của mọi người xung quanh.
Hãy để máy quay kiểm tra kết quả từ những nỗ lực gần đây của tôi.
Hãy xem một “Kim Xà Lang Quân” thông qua suy diễn của tôi và đánh giá được bao nhiêu điểm!
Cảnh quay hôm nay của Hứa Trăn là nội cảnh, được quay trong không gian của một căn phòng tương đối hẹp.
Ngoài hai diễn viên Hứa Trăn và Hà Tĩnh, thì chỉ có thể đủ chỗ cho một số nhân
Vì vậy, những người khác muốn xem biểu diễn chỉ có thể vây quanh đạo diễn Đỗ Thiên Sơn và xem hình ảnh được truyền từ máy quay lên màn hình nhỏ.
Ngồi trước màn hình, Đỗ Thiên Sơn dùng bộ đàm nói với hai diễn viên trên phim trường: “Tĩnh Tĩnh và tiểu Hứa, hai người không cần quá căng thẳng.”
“Cảnh này không dễ, chúng tôi cũng không yêu cầu một lần thông qua, cho nên có thể quay lại nhiều lần rồi chọn một cái tốt nhất.
“Hôm nay chúng ta có nhiều thời gian, chỉ cần quay xong cảnh này vào buổi sáng, thì mọi người có thể đi nhận cơm trưa.”
“Ha ha ha ha……” Những người xung quanh nghe thấy đạo diễn nói câu này, liền không khỏi phá lên cười.
Đồng thời, một số người có tâm nghe những lời này, nhưng họ lại nhận ra những ý nghĩa khác.
Những lời của Đỗ Thiên Sơn nghe như đang an ủi các diễn viên, nhưng trên thực tế, mọi người đều ngửi thấy dấu vết của sự ngờ vực từ những lời này.
Về phần người mà ông ta không tin tưởng...
Hiện trường chỉ có hai diễn viên, Hà Tĩnh vừa quay một cảnh, lúc đó đạo diễn cũng không hề dặn dò cô cái gì cả.
Rõ ràng là vừa rồi ông đang an ủi ai đó, không nói thì mọi người cũng biết.
Bản thân Đỗ Thiên Sơn thật ra cũng không nghĩ nhiều như vậy. Lý do ông ta nói điều này đơn giản là để giảm bớt áp lực cho Hứa Trăn, mong rằng hắn có thể nhẹ nhàng ra trận, phát huy thật tốt.
Đỗ Thiên Sơn thừa nhận mình không phải là người theo đuổi nghệ thuật đỉnh cao. Dù làm phim điện ảnh hay phim truyền hình, ông ta đều theo đuổi mục tiêu cuối cùng là kiếm tiền.
Hơn nữa sự thật chứng minh, lúc trước ông ta lựa chọn Hứa Trăn cho nhân vật Hạ Tuyết Nghi này, cũng một phần là do vấn đề giá cả.
Sau “Tuyệt Đại Song Kiêu”, giá trị của người thanh niên này đã tăng hơn gấp đôi.
Hơn nữa, trước mắt Hứa Trăn là một trong những nghệ sĩ có nhân khí cao trong giới trẻ.
Chính vì vậy, quyết định của Đỗ Thiên Sơn cũng được người trong cuộc ví von như một trường hợp điển hình của việc “Làm việc lớn mà ít tiền”.
Bản thân Đỗ Thiên Sơn không quá tự hào về điều đó.
Bởi vì, mọi thứ đều phụ thuộc vào tiền đề là Hứa Trăn có thể nhập vai tốt vào nhân vật Hạ Tuyết Nghi này.
Nếu bộ phim truyền hình được phát sóng vào lúc nào đó, mà màn trình diễn của hắn không đạt yêu cầu, thì vấn đề này sẽ trở thành trò cười sau mỗi bữa tối của mọi người.
Đỗ Thiên Sơn đẩy kính trên sống mũi, nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi, chỉ cảm thấy áp suất không khí xung quanh dường như hơi thấp, hô hấp có chút khó khăn.
Ông ta từ khóe mắt liếc nhìn những cái đầu đen nghìn nghịt xung quanh, sốt ruột xua tay, nói: "Mọi người có thể xem, nhưng làm ơn hãy lui ra xa xa một chút, đừng có đứng gần như vậy.”
Khi những người xung quanh nghe thấy cậu này, họ nhanh chóng lùi lại một vài lần bước.
Tuy nhiên, ở vị trí gần Đỗ Thiên Sơn nhất, một lão già cao gầy vẫn đứng đó, không hề có ý định lui ra ngoài.
Đỗ Thiên Sơn nhịn không được mà quay đầu lại, muốn nhìn xem ai mà không biết điều như vậy.
Ông ta vừa quay đầu lại, vừa vẹn đón được ánh mắt của đối phương.
Lão gia tử đã kéo khẩu trang xuống, nhếch miệng cười, để lộ ra một hàm răng giả bóng lưỡng.
Đỗ Thiên Sơn sửng sốt, chợt từ trên ghế đứng lên, vừa định muốn mở miệng, lão gia tử lại đã khoa tay múa chân thủ thế với ông ta, ý bảo không cần gọi tên ông.
Đỗ Thiên Sơn do dự một chút, liền từ bên cạnh kéo ra một cái ghế, để cho lão nhân ngồi xuống.
“Ngài đến từ khi nào vậy, sao không gọi một tiếng để tôi kêu người ra đón?” Ông thấp giọng nói nhỏ.
Lão gia tử cách một lớp khẩu trang, nói chuyện: “Tôi tình cờ có một sự kiện ở Tiền Đường. Nghe nói ông đang quay phim ở đây cho nên mới cố ý qua thăm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận