Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 441: Có Người Muốn Cướp Vai

Tống Úc nghiêng đầu nhìn thoáng qua chung quanh, nhìn không thấy ai, mới thấp giọng nói: “Trước đó không nói cho cậu là bởi vì lúc hắn tới đây thật ra là muốn vai nam chính, Thái tổng cắn chết không chịu, hắn mới đành nhận vai nam 2.”
“Nếu hôm nay hắn tới thì chắc là để bàn ổn thỏa mọi chuyện.”
Tống Úc nhún nhún vai, nói: “Ai, gần đây cậu không tới công ty, chứ vì chuyện này mà bên trên ồn ào đến túi bụi.”
“Cũng may Thái tổng quyết tâm chọn cậu, nhất quyết không đồng ý.”
“Chuyện này nháo một hồi, bộ phim được sản xuất cho cậu nhưng vẫn có người muốn cướp, đúng là ghê gớm.”
Nói tới đây, Tống Úc đút hai tay vào túi quần, bất đắc dĩ nói: “Đã có người tới đoạt, chứng minh kịch bản này thật sự tốt.”
“Ngược lại cũng có chút an ủi đi.”
“Chẳng qua, đến lúc đó hai người các cậu làm trò cười trên phim trường, ai cũng nghe không hiểu lời nói của người kia, vậy chỉ có viết bằng mông.”
Hứa Trăn nghe được lời này, chỉ cảm thấy trong lòng “Lộp bộp” một tiếng.
Có hiểu lời nói của nhau hay không cũng không quan trọng, dù sao hắn đã thuộc hết lời thoại.
Nhưng là……
Dựa theo hiểu biết của Hứa Trăn, Hoàng Chí Tín đại khái là diễn viên xứng danh với tuyến một, bởi vì hắn ta vừa xuất đạo liền đóng vai chính của một bộ hỏa kịch.
Tuy mấy năm nay hắn dần dần có xu thế đi xuống sườn núi, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, mặc kệ từ góc độ nào thì phiên vị của người ta đều cao hơn mình.
Nói cách khác, nếu đem kịch bản “Lang Gia Bảng” này tung trên thị trường, hai người cạnh tranh công bằng, như vậy Hứa Trăn khó có thể tranh với đối phương.
Làm Hoàng Chí tới đây làm diễn viên cho phim của mình, diễn nam số 2, người ta nguyện ý sao?
Giờ khắc này, Hứa Trăn bỗng nhiên nhớ lại tới: Thời gian trước đây, Kiều Phong nói mình đừng xem kịch đến tẩu hỏa nhập ma, không cần thiết phải chuẩn bị như thế.
Lúc ấy Hứa Trăn còn tưởng Kiều Phong sợ chính mình thân thể ăn không tiêu.
Hiện giờ hồi tưởng lại, đại khái là bởi vì lúc ấy Hoàng Chí Tín đang tranh kịch bản này, Kiều Phong xem tình thế không ổn, sợ bản thân là giỏ tre múc nước công dã tràng? ?
Suy nghĩ tới đây, Hứa Trăn nháy mắt cảm thấy có chút đứng ngồi không yên.
—— Kịch bản này, hắn nhất định không thể bỏ qua!
Cho dù là ai, hay bởi vì bất kỳ lý do gì!
"Đúng, vừa rồi em gặp được Hoàng Chí Tín, hắn ở tổng bộ Đông Nhạc..."
"Kiều ca anh vẫn luôn biết? Vậy bây giờ đàm phán đến bước nào rồi?"
"..."
Sau khi Hứa Trăn từ chỗ Tống Úc biết được có người muốn đoạt kịch bản « Lang Gia Bảng », trái lo phải nghĩ, rốt cuộc vẫn là không nhịn được ra cao ốc, tìm một góc yên lặng, bấm gọi cho Kiều Phong.
"A Trăn cậu đừng quan tâm vấn đề này,” Kiều Phong hiển nhiên là biết chút ít nội tình, ngữ khí nghe vào mang theo bực bội rất nhỏ, nói, "Nghỉ ngơi thật tốt, ăn uống đầy đủ, nên làm gì thì làm cái đó."
"Còn về chuyện này, anh tuyệt đối sẽ không để cậu bị thiệt thòi."
Hứa Trăn nghe nói như thế, khẽ nhíu mày, nói: "Kiều ca, em để ý không phải là bị thiệt thòi hay là bị chiếm hời, em để ý chính là em có thể diễn « Lang Gia Bảng » hay không!"
Khi nói chuyện, cảm xúc của hắn hơi có chút kích động, nhịn không được hít sâu một hơi.
Gió lạnh vào phổi, ý lạnh thấu xương, Hứa Trăn duỗi tay đè chặt phía trước ngực, cố gắng đè nén xúc động muốn ho khan xuống.
"Ai, cậu hà tất phải như vậy..."
Đầu bên kia điện thoại, Kiều Phong nghe được Hứa Trăn tức giận, có chút bất đắc dĩ nói: "Nghe anh khuyên, đừng quá để ý, này cũng không thấy được là chuyện gì xấu."
"Cậu bây giờ nhiệt độ đang cao, công ty không có khả năng bạc đãi cậu, nếu như hắn bởi vì chuyện này để cậu bị thiệt thòi, nhất định sẽ nghĩ cách đền bù."
" « Lang Gia Bảng » cũng không phải là tác phẩm nổi tiếng gì, cũng không phải đại ip, tiểu thuyết cùng loại cấp bậc này vừa nắm là có một bó lớn..."
Hứa Trăn ngắt lời nói: "Nhưng Mai Trường Tô chỉ có một."
Câu nói này vừa ra, Kiều Phong nháy mắt ngừng lại.
Lúc này hắn đã dừng xa vào ven đường, cầm di động, im lặng hồi lâu.
Kịch bản « Lang Gia Bảng » này là Hứa Trăn chủ động chọn, đứa nhỏ này có bao nhiêu yêu thích câu chuyện này, vì diễn tốt kịch bản này đã hi sinh bao nhiêu, Kiều Phong thấy rất rõ ràng.
Hai ba tháng liên tục trầm mê đắm chìm trong nhân vật, làm cử chỉ khí độ của hắn cũng bắt đầu có nét tương đồng với Mai Trường Tô, cơ hồ đem tính cách của nhân vật hòa hợp với một bộ phận của chính mình.
Lúc này ngươi khuyên hắn đừng diễn?
Kiều Phong nói không được lời này.
Hắn do dự mãi, rốt cục vẫn là nói: "A Trăn, anh rõ ràng ý của cậu."
"Kịch bản « Lang Gia Bảng » này em sẽ không bỏ."
"Cậu tin anh một lần, giao cho anh xử lý, anh nhất định bảo đảm nhân vật Mai Trường Tô này ai cũng đừng nghĩ cướp đi!"
...
Kết thúc nói chuyện với Kiều Phong, Hứa Trăn kéo kéo áo khoác trên người, hứng một đợt gió lạnh lần nữa về bên trong cao ốc.
Nói thật, hắn vẫn còn có chút không quá yên tâm.
Cho dù là chính hắn, hay là Kiều Phong, đều không phải người có quyền nói chuyện trong chuyện này.
Loại cảm giác bất an này làm hắn đè nén vô cùng khó chịu.
Hứa Trăn đi vào trong thang máy, vừa định lên lầu, kết quả đối diện liền gặp chủ tịch Đông Nhạc Thái Thực Tiễn.
Hắn vừa định chào hỏi với Thái tổng, chợt sửng sốt một chút.
Từ khi tạm biệt ở Lư Giang, non nửa năm không gặp, Thái tổng giống như bỗng nhiên già đi rất nhiều.
Đầu của ông bạc đi cách rõ ràng, hốc mắt lõm sâu, trên mặt có thêm không ít nếp nhăn, toàn bộ người nhìn qua vô cùng mỏi mệt.
"Thái tổng, " Hứa Trăn có chút lo âu hỏi, "Gần đây có phải chú nghỉ ngơi không tốt lắm?"
Thái Thực Tiễn nhìn thấy hắn, miễn cưỡng lên tinh thần, nói: “Ừm... Gặp phải một ít chuyện, chờ thêm một đoạn thời gian nữa tôi sẽ điều chỉnh lại thật tốt.”
Nói chuyện lúc, thang máy đến rồi, hai người cùng đi vào thang máy, chuẩn bị đi lầu sáu họp.
"A, đúng rồi, Tiểu Hứa..." Thái Thực Tiễn do dự một chút, muốn nói lại thôi.
Hứa Trăn nói: "Thái tổng, ngài nói?"
Ngay khi hắn do dự, thang máy đã đi tới lầu sáu.
Mắt thấy cửa thang máy mở ra, Thái Thực Tiễn cười khổ lắc đầu, nói: "Được rồi, không có gì."
"Chờ thêm một hồi có cơ hội đi, Thái thúc mời cậu ăn cơm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận