Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 931: Lão thiết soái soái soái

Lúc này, trợ lý phát một tin nhắn thoại, gã nhanh chóng mở ra nghe ngóng, phát hiện trợ lý ghi chép đoạn ngắn Mai Tương biểu diễn phối âm.
Lý Minh Viễn nghe rồi không khỏi chấn động, lại cảm thấy may mắn.
Mai Tương không hổ là diễn viên đỉnh cấp danh xứng với thực, không riêng trình độ biểu diễn xuất sắc, trình độ phối âm cũng lão luyện tương xứng.
Cô ấy phối âm cho một đoạn ngắn trong một bộ phim hoạt hình của Hollywood, ngắn ngủi vài câu đã toát ra được sự linh hoạt trẻ trung của nhân vật bé trai, còn biểu diễn được giọng bà lão hiền hậu từ tốn không chê vào đâu.
Đặc biệt là với nhân vật bà lão, chỉ nghe giọng nói đã làm người ta cảm giác cách phát âm đầy hơi do hở miệng, do đã rụng hết răng rồi.
Hình ảnh một bà lão còng lưng, mặt mũi nhăn nheo, ánh mắt ôn hòa mấp máy miệng bỗng xuất hiện sinh động ngay trước mắt.
Mà Lý Minh Viễn cũng phối cho hai nhân vật, còn là thiếu niên và quốc vương, cả hai giọng nói khác nhau vẻn vẹn ở chỗ một người thì trong trẻo, người còn lại là hùng hậu.
Có nhiêu đó đạo hạnh, nếu mà so với Mai Tương thì quả thực là múa rìu qua mắt thợ, làm trò hề cho thiên hạ.
"Ai..."
Lý Minh Viễn không khỏi thở dài, yên lặng đi khỏi toilet, cố gắng điều chỉnh tâm thái chính mình.
Cách biệt đẳng cấp quá xa...
Cũng may, giữa phần trình diễn của mình và Mai lão sư cách một Hứa Trăn.
Nếu không có tầng giảm xóc này, ngay sau khi Mai lão sư xuống đài, lúc mình lên thi thố có lẽ trông chẳng khác chó nhà có tang...
"A a a a!"
Gã đang hành tẩu trong hành lang, bỗng nhiên, một trận hò hét đinh tai nhức óc vang lên xuyên thấu qua vách tường truyền đến tai gã.
Lý Minh Viễn sửng sốt, không tự chủ được dừng bước.
Giọng nói tới từ chỗ nào? Từ đại sảnh ghi hình bên kia sao?
Khán giả tại trường quay đang thét lên? ?
"A ——! !"
Gã còn đang nghi hoặc, lại một trận thét la truyền đến.
Lý Minh Viễn mộng.
Người xem rốt cuộc là nghe được cái thứ kinh thế hãi tục gì mà có thể la thành như vậy?
Hơn nữa còn hét theo từng lượt một? ?
Một khắc này, một cỗ dự cảm bất tường bỗng nhiên xông lên đầu, Lý Minh Viễn vội vàng tăng tốc, một đường chạy chậm về phòng thu âm.
...
Một lát sau, gã cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa ra, thò đầu nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy, Mai Tương lúc này đã về tới ghế sofa của cô ấy, người đang ngồi ở khu vực thu âm là Hứa Trăn.
Lý Minh Viễn quay đầu nhìn hướng màn hình lớn, phát hiện, màn hình bên trong đang chiếu một góc thư viện, nhân vật bên trong hình ảnh là một thiếu niên tóc đen đeo mắt kính tròn gọng đen dày, đang mặc một áo khoác dài màu đen.
—— là Harry Potter.
Đoạn phim ngắn Hứa Trăn lựa chọn phối âm cho vòng này thuộc phim bộ Harry Potter.
"I (Tôi)..."
"I was just wondering (Tôi chỉ là đang thắc mắc)..."
Giọng nói Hứa Trăn nghe thì có chút đơn bạc, mang theo cảm giác khàn khàn như khi đang vỡ giọng lúc thiếu thời: "If you put me in the right house (liệu ngài có phân tôi vào đúng nhà hay không)."
Hai câu nói này so với giọng Harry bản gốc thì không khác nhau chút nào.
Chẳng qua, Lý Minh Viễn vừa rồi đã từng thấy Hứa Trăn bắt chước Từ Hạo Vũ.
Lúc này lại lần nữa nhìn thấy công phu này, mặc dù líu lưỡi, nhưng cũng không cảm thấy chấn kinh như trước.
Nhưng một giây sau, hình ảnh bên trong màn hình thay đổi, tiêu điểm từ trên người Harry chuyển qua cái mũ cũ nát đang được đặt trên giá sách.
"Yes (Ừm)..."
"You were particularly difficult to place (Cậu đúng là thuộc trường hợp khó phân loại)."
Hứa Trăn cúi đầu xuống, đưa tay nhẹ nhàng tỳ cuống họng, dùng giọng nói trầm thấp thê lương nhưng lại trầm bồng du dương, chậm rãi nói: "But I stand by what I said last year (Nhưng ta vẫn giữ quan điểm như năm ngoái)."
Hắn vừa cất ra giọng nói này, Lý Minh Viễn chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân bỗng nhiên dựng đứng.
Dựa vào...
Hắn cũng là một người đóng hai vai?
Mà lại còn dùng tiếng Anh! ?
Lúc này, Mai Tương nhìn thấy Lý Minh Viễn trở về, quay đầu nhìn sang gã.
Mai Tương đưa tay làm ra dấu tay ám chỉ "soái", mặt đầy hưng phấn lắc lắc tay với Lý Minh Viễn.
Lý Minh Viễn thấy thế, một mặt thống khổ vươn tay ra, cười khổ đáp lại cô ấy bằng kí hiệu tay “soái” tương tự.
Lão thiết... soái soái soái mà!
Một nhân vật Harry, một nhân vật mũ, hai nhân vật với hai màu giọng khác biệt to lớn như thế, hơn nữa còn là tiếng Anh.
Mà Hứa Trăn lại có thể hoán đổi hài hòa không sai sót, không để lại cảm giác chênh phô gì, nhiêu đây mà khen soái thì chưa đủ, phải là ngầu bá cháy bọ chét!
Đậu phộng, ý tưởng của mình tại sao lại xung đột với người khác rồi?
Liên tiếp hai khách quý đều là một người đóng hai vai, vai nào vai nấy khác nhau cả cái hành tinh, mình lúc này mà đi lên...
Quả thực là tự rước lấy nhục!
Lý Minh Viễn mang một bụng đầy uể oải ngồi về ghế sofa của gã, đại não cao tốc vận chuyển, suy nghĩ mình nên làm gì để phá cục, có thể chọn lúc đang biểu diễn như bình thường thì làm ra một vài kỹ thuật không tầm thường không.
Nhưng mà lúc này, Mai Tương đang ngồi kế đó chợt nghiêng đầu ghé đến gần ta gã, thấp giọng nói: "Cái thứ sáu!"
Lý Minh Viễn:... ?
Gã sửng sốt một chút, nhỏ giọng hỏi nói: "Cái thứ sáu là cái gì?"
Mai Tương dùng hai cánh tay minh hoạ con số "6", hưng phấn mà thấp giọng nói: "Nhân vật thứ sáu!"
"Harry, Dobby, giáo sư Snape, Sirius, Voldemort, cái mũ phân loại..."
"Cũng là nhân vật thứ sáu được cậu ta phối âm!"
Lý Minh Viễn:... ! ?!
Cái gì?
Đại tỷ ta không nghe rõ, tỷ nói cái gì? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận