Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 596: Hứa Trăn Đã Thay Đổi

Từ góc nhìn của khán giả, Vương Cẩm Bằng dễ dàng hiểu được tình trạng hiện tại của nhân vật: Nghi thần nghi quỷ, trông gà hoá cuốc.
“Xuất hiện đi!”
Một lát sau, Cận Nhất Xuyên dừng bước trước một gốc hòe già, nhìn về phía bóng đen sau thân cây.
Giây lát, La Duy đóng vai Đinh Tu khiêng một thnah trường đao, chậm rãi đi ra từ sau thân cây.
“Nhìn cái gì?”
Gã nhìn bộ dáng đề phòng của Cận Nhất Xuyên thì nói: “Sợ đám bằng hữu của ngươi phát hiện ra ta sao?”
Khi nói chuyện, gã nhếch miệng cười, thần thái thoải mái mà nói: “Đừng lo lắng.”
“Trong kinh thành này, ngoại trừ ta, không ai có thể theo kịp ngươi."
Hai người trước ống kính đứng đối diện nhau, một người thì vô cùng thoải mái còn người kia thì căng thẳng cao độ, tạo thành một sự tương phản thị giác mạnh mẽ.
“Ca!”
Bên sân, Lục Hải Dương vỗ vỗ tay, nói: “Cảnh vừa rồi rất tốt, chúng ta tiếp tục!”
Hắn nhìn hai vị diễn viên trong sân, trong mắt lập loè hưng phấn.
——Một đoạn vừa rồi thật sự rất hoàn hảo!
Thậm chí nó còn xuất sắc hơn rất nhiều lần ngẫu hứng ở quán cơm!
Đặc biệt là Hứa Trăn, trạng thái hôm nay của hắn vô cùng tốt, các chi tiết đều được hắn gãi đứng chỗ ngứa.
Cho dù là tư thế đi đường hay là thần thái biểu cảm thì đều gần như hoàn hảo với giả thiết của nhân vật.
Trong phim thì ý nghĩa lớn nhất của cảnh này chính là chỉ ra điểm khúc mắc của Cận Nhất Xuyên:
Trước khi trở thành Cẩm Y Vệ, hắn đã từng có một đoạn quá khứ không hề trong sạch, do đó mới bị sư huynh bắt được nhược điểm và liên tục đe dọa hắn.
Trong kịch bản, câu thoại “Tặc chính là tặc” của sư huynh đã chỉ ra tình tiết này, nhưng diễn xuất hiện tại của Hứa Trăn đã khiến thân phận "Tặc" của Cận Nhất Xuyên trở nên thuyết phục hơn, đồng thời củng cố ký ức rất lớn cho người xem.
“Trạng thái của Nhất Xuyên rất đúng, tiếp tục bảo trì!”
Lục Hải Dương sợ trạng thái của hắn chỉ là thoáng qua, cho nên không dám nói gì thêm mà tập trung vào cảnh quay kế tiếp.
Tuy nhiên trong lần quay kế tiếp, trạng thái của Hứa Trăn trước sau đều giữ được phong độ, điều này khiến cho Lục Hải Dương vô cùng kinh hỉ.
Hứa Trăn hoàn mỹ mà thể hiện ra sự kiêng kị cùng nôn nóng khi đứng trước mặt sư huynh.
Ngoài ra, diễn xuất của phần này cũng chiếu rọi màn trình diễn trước đây khi hắn chém giết thiến đảng trong hẻm nhỏ: Bản chất của hắn là đại đạo Giang Dương giết người không chớp mắt, nhưng vì giấu giếm thân phận của mình, hắn mới cố ý giả bộ ngây thơ và hồn nhiên trước mắt ngoại nhân.
Đến tận lúc này, sự phức tạp của nhân vật Cận Nhất Xuyên mới được phơi bày hoàn toàn trong phim.
“…. Kinh thành có nhiều đại quan quyền quý ham thích nam nhân,” La Duy đóng vai sư huynh khiêng trường đào, ánh mắt đáng giá một vòng quanh người Cận Nhất Xuyên, chế nhạo, “Thân thể tốt như vậy, một trăm lượng, thực dễ dàng!”
Khóe mắt Cận Nhất Xuyên khẽ nhảy lên.
“Ha ha ha ha! !”
Sư huynh cười đến cực kỳ kiêu ngạo, vui vẻ thoải mái mà xoay người rời đi.
Trước ống kính, Cận Nhất Xuyên lại lâm vào trầm mặc một thời gian dài.
Trên mặt hắn không có bất cứ biểu tình gì, chỉ rũ đầu xuống, sau đó chậm rãi nâng mí mắt lên, từ dưới lên nhìn bóng lưng của sư huynh, ánh mắt lạnh lẽo đến đến xương.
Ngay lúc này, mọi cử động của Hứa Trăn đều đang ở trạng thái vô cùng tốt.
Mấy ngày trước, hắn không thể dung nhập hoàn toàn vào vai Cận Nhất Xuyên này, do đó khi diễn xuất, Hứa Trăn luôn có cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa.
Về sau trải quay sự chỉ điểm của Vương Cẩm Bằng lão sư, Hứa Trăn bắt đầu thử sử dụng kỹ xảo diễn xuất để đắp nặn nhân vật.
Thế nhưng điều kỳ diệu là, lúc bản thân đang cố bắt chước động tác của “tặc” thì tâm thái cũng lập tức xảy ra biến hóa tương tự.
—— hắn nỗ lực bày ra dáng vẻ “Nghi thần nghi quỷ” và tâm tình cũng trở nên nghi thần nghi quỷ.
Hứa Trăn khom người, thở dốc, duy trì trạng thái căng thẳng, sau đó dùng ánh mắt thăm dò đáng giá xung quanh, lúc đó hắn rõ ràng cảm giác được, nhịp tim của mình cũng đang tăng tốc.
Khoảnh khắc gió đêm thổi qua, hắn thật sự cảm thấy tim mình như thắt lại, lông tơ lập tức nổi lên.
Giờ khắc này, Hứa Trăn rõ ràng cảm nhận được: không chỉ tâm trạng của một người có thể ảnh hưởng đến hành vi, mà hành vi cũng có thể ảnh hưởng xấu đến tâm trạng.
Hắn lập tức nhớ lại "Phương pháp vận động cơ thể" đã học trong sách giáo khoa, hóa ra loại biểu diễn từ ngoài vào trong này thực sự rất hiệu quả.
Diễn xong một phân cảnh thuần lời thoại, thì ngay sau đó sẽ là một cảnh võ thuật ngắn.
Sư huynh xảo trá cùng ngôn ngữ đùa giỡn chọc giận Cận Nhất Xuyên, hắn nhìn bóng dáng sư huynh, bỗng nhiên bạo khởi đoạt đao, chém về phía sư huynh.
Chiêu thức của Cận Nhất Xuyên tuy tinh xảo nhưng lại hữu khí vô lực, sau khi đánh lén thất bại, hắn nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, bị sư huynh đánh đến khụ huyết.
Võ công của La Duy tuy không tốt, nhưng cảnh quay này chủ yếu là dùng vụng thắng xảo, cho nên hiệu quả cuối cùng khiến cho mọi người rất vừa ý.
“Ca!”
Chín rưỡi tối, đạo diễn Lục Hải Dương tuyên bố kết thúc công việc trong ngày.
Hắn xem lại phân cảnh mới quay xong, càng xem càng vừa lòng, mở miệng khen ngợi liên tục: “Đặc biệt tốt, cảnh vừa rồi thật sự rất tốt!”
“Điểm mấu chốt là phải khen ngợi Nhất Xuyên!”
Lục Hải Dương ngẩng đầu lên từ phía sau màn hình và phấn khích nói: "Trạng thái hôm nay của Nhất Xuyên rất tuyệt vời, nhất định phải giữ vững như vậy nhé!”
"Đặc biệt là chi tiết của một số thần thái và động tác được xử lý rất tinh tế, ngay cả tiếng ho khan cũng rất thật!"
Vừa nói, hắn vừa duỗi tay đè lại ngực của mình: “Người bình thường ho khan đều là dùng giọng, nhưng tiếng ho vừa rồi của Nhất Xuyên lại có cảm giác xuất phát từ phổi, nghe đặc biệt khó chịu, đặc biệt làm người đau lòng.”
“Vừa rồi nghe cậu ho khan, tôi còn tưởng là phổi của cậu thật sự có vấn đề.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận