Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 452: Mua Đứt Bản Quyền

Vài phút sau, khi cuộc gọi kết thúc, Hứa Trăn cất máy, nhịn không được thở dài.
Cuộc gọi vừa rồi là của Du Mi, cô tới làm thuyết khách cho Hoàn Ngu giải trí.
Kể từ khi Trâu Khánh Xuân rời đi vào ngày hôm đó, Hứa Trăn hình như cảm thấy mình đang nổi tiếng một cách khó hiểu, trong hai ngày qua, rất nhiều công ty giải trí đã tìm đến hắn.
Lúc trước khi “Tam Quốc” còn nổi tiếng, thì mấy công ty này chỉ tới thọc gậy bánh xe một cách mờ ám, nhưng hiện tại xem ra việc đào người bí mật này đã biến thành cuộc “Cướp đoạt công khai”.
Hứa Trăn thật sự không biết, mình còn có một thị trường rộng lớn như vậy trong mặt của các công ty.
Ta rất cảm ơn các vị.
Tuy nhiên, mặc dù cảm nhận được sự chân thành của các công ty khác, nhưng hắn vẫn không thể hạ quyết tâm rời đi.
Nguyên nhân rất nhiều.
Thứ nhất, những công ty này về cơ bản không khác gì Đông Nhạc, lý do tại sao họ đánh giá cao bản thân là họ muốn sử dụng mình như một bong bóng lưu lượng để kiếm tiền, điều này trái với ý định làm diễn viên ban đầu của Hứa Trăn.
Thứ hai là vì: Thái Thực Tiễn đối xử rất tốt với mình.
Đông Nhạc chỉ là một công ty điện ảnh và truyền hình bình thường được thúc đẩy bởi lợi ích, nhưng bản thân Thái tổng lại là một người theo chủ nghĩa lý tưởng.
Hứa Trăn ký hợp đồng với Đông Nhạc là vì lời mời chân thành của Thái tổng, cho nên việc đi hay ở bây giờ phụ thuộc vào thái độ của Thái tổng.
Trước mắt, Thái tổng đang ở quê quán xử lý tang sự, cũng không biết công ty sẽ hoạt động ra sao trong tương lai, nhưng Hứa Trăn không thể chọn ngay lúc này mà bỏ của chạy lấy người được.
Cho dù như thế nào, hắn vẫn muốn nói chuyện trực tiếp với Thái tổng rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng.
……
Vài ngày trôi qua trong nháy mắt.
Hôm nay là 27 tháng giêng, tức là đêm giao thừa theo âm lịch, trong chùa Pháp Vân lại tổ chức lễ cầu phúc tại pháp hội như thường lệ.
Ngày hôm sau, rất nhiều người dân địa phương đổ xô đến chùa thắp hương, rất nhiều công việc được chuẩn bị ở giai đoạn đầu, đâu đâu cũng diễn ra cảnh tượng bận rộn, nhộn nhịp.
Nhưng mà, những chuyện này Hứa Trăn không cần phải can thiệp, bởi vì hắn hiện tại chỉ là khách ở nơi đây mà thôi.
7 giờ sáng, sau khi kết thúc bài tập thể dục.
Hứa Trăn đang định đi trai đường (nơi dùng cơm của chư tăng) ăn cơm, nhưng đột nhiên hắn nhìn thấy nơi xa xa có hai thân ảnh mập mạp, một cao một lùn, đang đi về phía hắn dưới sự chỉ dẫn của tiểu sư phụ tiếp khách.
Hắn tập trung nhìn vào, không khỏi giật mình.
—— đây là, Thái tổng cùng Kiều Phong?
Hai người bọn họ tại sao lại tới đây, hơn nữa sớm như vậy?
Cách đó không xa, Thái Thực Tiễn nhìn thấy Hứa Trăn, ý cười đầy mặt mà phất phất tay.
Ông ta nhìn Hứa Trăn từ trên xuống dưới, chỉ thấy Hứa Trăn đứng ở trên đài cao, thân mặc một bộ trang phục luyện công rộng rãi, trong gió lạnh mơ hồ có thể nhìn thấy thân hình cao lớn thẳng tắp, nhưng lại cực kỳ mảnh khảnh.
Thái Thực Tiễn có chút lo lắng, Hứa Trăn có phải thật sự sinh bệnh hay không?
Mặc dù không bệnh, nhưng gầy thành như vậy, có phải nên bồi dưỡng lại thân thể hay không?
Nhưng mà giây tiếp theo, Hứa Trăn mảnh khảnh như trúc lại một tay chống đỡ lan can bằng đá, khéo léo lật người, trực tiếp nhảy từ trên bục cao khoảng 3m xuống đất một cách vững vàng.
Thái Thực Tiễn: “……”
n…… Đúng là gầy, nhưng thân thể vẫn rất khỏe.
……
Ba người đi tới một gian trà thất, Hứa Trăn còn đích thân chuẩn bị nước trà cùng điểm tâm cho bọn họ.
Thái Thực Tiễn tò mò mà đánh giá cách bày biện ở trong phòng, vừa nhìn thấy một bàn thờ Phật được đặt ở trong góc thì không dám lỗ mãng mà vội vàng lạy một cái.
Hứa Trăn hơi hơi mỉm cười, nói: “Thái tổng, Kiều ca, năm mới vui vẻ.”
Thái Thực Tiễn quay đầu, thẹn thùng cười cười, nói: “n, năm mới vui vẻ.”
Hứa Trăn không nhanh không chậm mà rót trà cho hai người, cũng không có vội vã mở miệng nói chuyện.
Thái Thực Tiễn do dự, rốt cuộc mới mở miệng nói: “A Trăn, Thái thúc đã chuẩn bị cho cậu một phần “lễ vật năm mới”.”
Nói xong, ông tay mở cặp công văn ra và lấy một sấp tài liệu màu xanh nhạt, đưa qua cho Hứa Trăn.
Hứa Trăn nhận lấy sấp tài liệu, cười nói: “Còn còn lễ vật sao, cảm ơn Thái thúc.”
Vừa nói, hắn vừa mở phần văn kiện kia ra, sau khi nhìn thấy đồ bên trong thì đồng tử bỗng nhiên co rụt lại.
Hứa Trăn thoáng cúi đầu, tựa hồ muốn xem tài liệu trong tay rõ ràng hơn, động tác lật trang trong tay càng lúc càng chậm.
Sau một lúc lâu, hắn ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Thái Thực Tiễn.
“Ha ha ha……”
Thái Thực Tiễn nhìn vẻ mặt mộng bức của Hứa Trăn, thì liền thoải mái cười nói: “Thế nào? Cái này đủ làm “Tiền mừng tuổi” hay không?”
Nói tới đây, ông đắc ý mà chỉ vào sấp văn kiện kia, nói: “Cậu ký tên vào mặt trên, như vậy quyền cải biên của “Lang Gia Bảng” chính thức thuộc về cá nhân cậu.”
“Tự mình cầm trong tay, tùy tiện quay, muốn quay như thế nào thì quay như thế đó, không có ai có thể đoạt của cậu được.”
Nghe được những lời này, Hứa Trăn chỉ cảm thấy cả người giống như đang bị say xe.
Đây không phải hợp đồng của nhân vật Mai Trường Tô, mà là quyền cải biên “Lang Gia Bảng” …
“Cài này phải xài hết bao nhiêu tiền vậy?” Hứa Trăn nắm chặt văn kiện, ngơ ngác hỏi, “Đông Nhạc chịu bán sao?”
Thái Thực Tiễn nói: “Chịu a, nói đến cùng không phải đều vì tiền à.”
“Hơn nữa những việc xảy ra gần đây, có lẽ Đông Nhạc cũng không thể tiếp tục quay bộ phim này nữa, vừa lúc để chúng ta nhặt được tiện nghi.”
Hứa Trăn chú ý tới cách dùng từ của Thái Thực Tiễn, hắn có chút nghi hoặc nói: “Chúng ta?”
Thái Thực Tiễn dần dần thu liễm vẻ tươi cười trên mặt, đáp: “Tôi dự định sẽ rời khỏi Đông Nhạc, đi xây bếp khác.”
Nói tới đây, ông ta chỉnh lại dáng ngồi, nghiêm mặt nói: “Tiểu Hứa, cậu có muốn đi với tôi hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận