Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 244: Lão Ca Dầu Mỡ

Trương Sam thấy thế, khóe miệng giật một cái, miễn cưỡng an ủi: "Ai u, cái người này! !”
"Cậu không muốn gặp bọn tôi, chúng ta còn không thèm gặp cậu đâu!"
"Đi, ca mang ngươi ăn kem."
Hai người hứng thú mà đến, mất hứng mà về, một mặt hậm hực đến đường buôn bán phía nam trường quay truyền hình điện ảnh mua kem…
Trường quay Huỳnh Hỏa xây dựng vào hơn mười năm trước.
Ngay từ đầu, đường buôn bán phía nam còn dựa vào trường quay điện ảnh, buôn bá tương đương thịnh vượng.
Nhưng hiện giờ trường quay truyền hình điện ảnh làm ăn càng ngày càng tệ, cửa hàng bên đường buôn bán cũng đóng cửa đến gần hết.
Hiện giờ, cả con đường cửa hàng bên trong cũng chỉ còn 7,8 nhà vẫn mở, nhìn qua xơ xác tiêu điều.
Trương Sam mua một bịch kem ở một quán tạp hóa nhỏ, ngoại trừ hắn cùng Lưu Tễ Nguyệt mỗi người một cái, còn lại chuẩn bị mang về chia cho những người khác trong tổ kịch.
"Tranh tranh tranh..."
Đi đi, Trương Sam chợt nghe thấy tiếng ghita truyền đến, nghe khúc nhạc dạo, tựa hồ là đoạn “Ca dao ban đầu” của Nghê Hồng Quốc.
Nhưng mà chờ khúc nhạc dạo kết thúc, tiếng ngườ vang lên, hát lên lại là tiếng Trung.
“Đó là người tôi ngày đêm thương nhó, yêu thật đậm sâu….”
"Đến cùng tôi nên bày tỏ như nào, cô ấy sẽ chấp nhận tôi chứ..."
Trương Sam nháy mắt hứng thú.
Hắn xách theo bịch kem, tìm dọc theo ven đường, rất nhanh liền tìm thấy chủ nhân của âm thanh trong một quán cắt tóc nhỏ.
Trương Sam dừng bước cách đó không xa, xuyên qua cửa sổ thủy tinh sát đường nhìn vào bên trong, nhìn sườn mặt, cảm giác người đang hát đại khái là một lão ca chừng ba mươi tuổi.
Hắn ôm ghita, khom hông ngồi trên ghế sô pha gần cửa sổ quán cắt tóc, ngửa mặt lên, rung chân, vừa đánh đàn vừa hát.
Lão ca ăn mặc vô cùng chăm chút, tóc vuốt ngược, áo tây trang nhỏ lỡ tay, dày gia trên chân dưới ánh mặt trời dưới bóng loáng sáng loáng.
Nhưng là, cho dù hắn ta để kiểu tóc gì, không chỗ nào không lộ ra một cảm giác rẻ tiền nồng đậm.
Làm cho người ta không nói được lời nào nhất chính là, lão ca rõ ràng giọng hát cũng không tệ lắm, lại vẫn cứ yêu thích "Tú xướng công".
Điên cuồng chuyển âm, cắn chữ không rõ, nhấn âm lung tung, "Mê chi kỹ xảo" này không những không có thể tôn lên ca khúc, ngược lại còn làm cho ca khúc có vẻ như vẽ chân cho rắn.
"... Cuộc sống như một con dao điêu khắc vô hình, thay đổi dáng vẻ của chúng ta;”
"Chưa từng nở rộ đã muốn khô héo sao, tôi có quá nhiều giấc mơ muốn làm..."
Trương Sam nhếch miệng, cảm giác dầu trên người lão ca này tróc xuống quả thực có thể nấu một nồi tôm hùm chua cay.
Hắn vừa định cầm kem rời đi, đột nhiên, ca khúc tiến vào phần điệp khúc.
Lão ca kia đổi tư thế ngồi, eo thẳng tắp.
Ngay tại lúc đó, thanh âm của hắn cũng nâng ao, âm cao trong suốt như là hoa sen vươn lên từ bùn đất, dầu mỡ mất hết, đột nhiên trở nên thuần túy trong suốt.
"Thanh xuân như là sông dài chảy xiết, một đi không trở lại không kịp từ biệt; "
"Chỉ còn lại tôi chết lặng, không còn nhiệt huyết năm đó..."
Trương Sam đứng bên ngoài cửa kính, nghe đoạn cao âm này, chỉ cảm thấy lão ca trong tiệm cắt tóc nháy mắt bên trong như là trẻ mười tuổi.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu trên người hắn, lão ca thần thái sáng láng, trên người thậm chí toả ra hào quang đặc thù của thiếu niên.... A?
Trương Sam trừng mắt nhìn.
Người thiếu niên? ?
Bởi vì "Lão ca" vừa mới đổi tư thế ngồi, Trương Sam thấy rõ chính diện mặt hắn.
Mắt nhỏ, mắt một mí, khóe mắt hơi hơi rủ xuống, đường cong rõ ràng trôi chảy.
Khuôn mặt này không thể xưng là đẹp trai cỡ nào, nhưng lại có một cảm giác thanh tú vô hại.
"A... Trời, Thẩm Đường? !"
Trương Sam còn chưa kịp mở miệng, Lưu Tễ Nguyệt ở một bên đã kêu lên sợ hãi.
—— "Lão ca dầu mở" này lại là một trong những diễn viên chính của « Lão Nam Hài » - Thẩm Đường!
Thẩm Đường nghe được có người kêu tên mình, buông xuống ghita, nghi hoặc xoay đầu lại.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Trương Sam cùng Lưu Tễ Nguyệt.
"Sam ca, Tiểu Nguyệt?" Hắn kinh ngạc kêu lên.
Thẩm Đường vừa rồi mới vừa trang điểm "Trung niên trang", đang tìm cảm giác dầu mỡ, không nghĩ tới thế mà đụng phải người quen.
"Hai người các ngươi sao lại đến đây, cũng là đến bên này lấy cảnh?" Thẩm Đường hỏi.
Trương Sam thấy chính mình trộm nghe người ta ca hát bị phát hiện, cười xấu hổ, dứt khoát trực tiếp đẩy cửa vào.
"A, đúng vậy a, tổ kịch của chúng tôi cũng lấy cảnh ở chỗ này." Trương Sam nói.
Hắn quay đầu nhìn một vòng, phát hiện bên trong quán cắt tóc nhỏ này trang hoàng rất là khó coi.
Đèn treo, quạt trần, góc tường còn treo tivi kiểu cũ.
Mặt tường xám xịt, gạch bẩn thỉu, ghế sofa, ghế xoay đều có tróc da các mức độ, nhìn qua ít nhất phải có mười năm không tu sửa.
Thợ cắt tóc bên trong cửa tiệm cũng không cool ngầu thời thượng giống những người cắt tóc ở trong thành phố, người này vóc dáng rất cao, nhưng là hơi gù lưng, tóc đen ngắn, áo thun đen, còn sơ vin vào trong quần ta, bên ngoài đeo dây lưng hình đầu lâu màu nâu, nhìn qua rất quê mùa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận