Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 314: Làm Quen Với Kịch Nói

Nhìn bóng dáng rời đi của xã trưởng, Thẩm Đan Thanh ngồi ở trong văn phòng, nhịn không được mắt trợn trắng.
Cô là chỉ đạo diễn xuất được xã trưởng mời trên cơ sở quan hệ cá nhân. Xã kịch Hải Đường này từ trên xuống dưới đều tôn trọng cô, nhưng lại không có quyền quyết định để nói chuyện.
Kế hoạch ban đầu của Thẩm Đan Thanh là dùng thời gian này để nhồi nhét Hứa Trăn vào đoàn kịch.
Một mặt, để hắn làm quen với không khí biểu diễn của vở kịch trên sân khấu, mặt khác, để hắn cảm nhận được kết cấu độc đáo do màn trình diễn được luyện tập ngày đêm, một cách gần gủi nhất.
Trên sân khấu của "Tôi Là Phái Diễn Xuất", Thẩm Đan Thanh đã tận mắt chứng kiến hiệu suất luyện tập của Hứa Trăn.
Đứa trẻ này nhập diễn rất nhanh, hơn nữa khả năng nhớ lời thoại cũng thuộc vào hàng thiên tài.
Kịch bản nằm trong tay hắn, và trên cơ bản nó đã sẵn sàng để trình diễn trên sân khấu trong vài phút nữa.
Hiệu suất như vậy thật sự khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc.
Loại khả năng tiêu hóa kịch bản này dĩ nhiên thuộc về thiên phú dị bẩm, nhưng nếu mọi thứ cứ tiếp diễn như thế này, hắn rất dễ phát triển ra một loại quán tính.
—— qua loa đại khái và không thể học hỏi.
Thẩm Đan Thanh suy đoán, hiệu suất này không thấp đối với trường hợp Hứa Trăn tham gia quay phim truyền hình, hắn tuyệt không phải kiểu người thường xuyên bị NG cảnh quay, khiến cho quá trình quay phim diễn ra khó khăn.
Diễn viên như vậy chính là phúc tướng của các đoah diễn, tiết kiệm thời gian, tiết kiệm tinh lực và tiết kiệm tài chính.
Tuy nhiên, nếu một diễn viên muốn tiếp tục cải thiện bản thân và không ngừng đi lên, thì hắn cũng không thể mãi quay các loại “diễn nhanh”, mà đôi khi hắn còn phải trầm mình, thỉnh thoảng quay các màn biểu diễn chậm rãi.
Điều này cũng giống như việc đọc với cách đọc chuyên sâu và đọc bao quát, mà hiệu suất cũng phải có những màn trình diễn chuyên sâu và bao quát.
Cùng một vở diễn, được mài dũa hàng chục, hàng trăm lần trên sân khấu, nỗ lực hoàn thiện và liên tục điều chỉnh những chỗ chưa phù hợp, để chuyển từ định lượng sang chất lượng, tạo nên sự thăng hoa của kỹ năng diễn xuất.
Loại thăng hoa này không thể dạy được, phải tự mình lĩnh ngộ.
Đây là điều mà Hứa Trăn thiếu nhất ở giai đoạn này, đồng thời cũng là con đường đúng đắn dẫn dắt hắn tiếp tục tiến bộ.
Bất quá đáng tiếc, xã trưởng của xã kịch Hải Đường mấy năm nay liên tiếp gặp phải chuyện không hay, hai năm trở lại đây, những diễn viên điện ảnh, truyền hình có tính chất ăn chơi bán phiếu như vậy không mấy được hoan nghênh.
Thẩm Đan có thể hiểu điều này.
Tuy nhiên, ý định ban đầu của xã kịch Hải Đường là cung cấp một sân khấu cho các bạn trẻ trải nghiệm, trừ một số nhân viên thì còn ai không ở đây để ý đến "chơi phiếu"?
Nếu phải nói, Hứa Trăn vẫn đang là sinh viên của Trung Hý, mà Hải Đường hắn hoàn toàn có đủ tư cách để đến đây “chơi phiếu”. (Đa phần các tân nhân mới nổi được gửi đến tham gia biểu diễn với mác là diễn viên kịch nói nhưng thực chất lại chưa kỹ năng, còn có loại con ông cháu cha đến gây phiền phức)
Thẩm Đan Thanh không định tiếp tục nhiều lời với xã trưởng, một lúc sau, khách nước ngoài rời đi, cô dự định sẽ trực tiếp đưa Hứa Trăn đến nói chuyện riêng với xã trưởng.
Người thanh niên này rốt cuộc là tới xoát tư lịch, hay là tới nghiêm túc học thêm kiến thức, thì nhất định phải tận mắt nhìn thấy mới có thể hiểu.
……
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Đan Thanh rời khỏi văn phòng xã trường và trở về căn phòng đã hẹn gặp Hứa Trăn.
Hứa Trăn thấy cô tới, liền vội vàng đứng dậy đón chào.
“Tiểu Hứa tới sớm vậy à, chiều này không có việc gì sao?”
Thẩm Đan Thanh đi đến trước mặt Hứa Trăn, nhìn hắn rồi cười nói: “Ai, kế hoạch không kịp thay đổi, vốn dĩ muốn để cậu luyện tập vở kịch mới tại đây, kết quả khách nước ngoài hẹn gặp ngày mai lại đột người chiều nay tới, xã trưởng cũng hơi bận rộn, cho nên chúng ta trước không phiền người ta nữa.
“Chờ lát nữa, khách rời ngoài rời đi, chúng ta lại nói sao.”
Nói xong, cô quay đầu nhìn một vòng, ánh mắt dừng lại ở chỗ nam trung niên vừa rồi mới đón tiếp Hứa Trăn, nói: “Tới đây, để tôi giới thiệu cậu với mọi người.
“Vị này là phó trưởng đoàn diễn viên, Hồ Chí Dũng, cũng đến từ Trung Hý của chúng ta, cậu cứ gọi hắn là Hồ sư huynh.”
Hứa Trăn cung kính mà mỉm cười chào hỏi với Hồ Chí Dũng.
Thẩm Đan Thanh nói với Hồ Chí Dũng: "Chí Dũng, hãy thu xếp việc cho tiểu Hứa, đừng để cậu ấy nhàn rỗi."
“Một lát nữa tôi phải lên sân khấu để xem diễn tập của các diễn viên, có thể hơi muộn một chút mới trở lại, Tiểu Hứa trước giao cho cậu chiếu cố.”
Dứt lời, cô lại nói thêm một vài câu dặn dò đơn giản, rồi để Hứa Trăn ở lại bên này, còn chính mình thì đi sang sân khấu bên kia.
……
Sau khi Thẩm Đan Thanh rời đi, Hồ Chí Dũng liền dẫn Hứa Trăn ra khỏi văn phòng, đưa hắn đi làm quen với môi trường bên trong đoàn kịch.
Hồ Chí Dũng nói mình là phó trưởng đoàn diễn viên, nhưng công việc thực tế hằng ngày chủ yếu là tiếp đãi các vị tiểu gia của đoàn kịch, đối với công việc “Mang hài tử” này cũng coi như là cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
Hai người vừa đi, Hồ Chí Dũng liền một bên đánh gia người thanh niên bên cạnh này.
Hứa Trăn……
Một diễn viên trẻ mới xuất đạo chưa lâu, không thể nói là quá nổi tiếng, nhưng sự nghiệp lại rất ổn định.
Trong hai năm qua, hắn đã xuất hiện trong một số bộ phim truyền hình với danh tiếng tốt, hơn nữa còn tham gia tiết mục trong Xuân Vãn. Ngay cả những người như ít xem phim truyền hình như mình, thì vẫn có thể nhận ra Hứa Trăn.
Hồ Chí Dũng đã từng tiếp đãi rất nhiều vị “Tiểu gia”, mà Hứa Trăn là người có mức độ nổi tiếng nhất.
Nhưng ăn ngay nói thật.
Lấy hiểu biết của Hồ Chí Dũng đối với xã trưởng nhà mình, Hứa Trăn muốn cọ một vai diễn trong đoàn kịch, sợ là vô cùng khó khăn.
Xã trưởng muốn nể mặt mũi của Thẩm lão sư thì nhiều nhất cũng chỉ cho hắn tham gia luyện tập, sau đó cấp cho hắn một cái thùng rỗng kêu to, đại khai sẽ không cho phép hắn lên sân khấu diễn xuất.
Càng là nổi danh, càng là hình tượng tốt, xã trưởng liền càng không thích.
Bởi vì mấy năm gần đây, đoàn kịch nhà mình đã từng bị loại diễn viên này hố vài lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận