Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 276: Quyết Định Của Tôn Sách

Hứa Trăn đóng vai Chu Du mở miệng nói đầu tiên: “Ta đang trên đường đến Đan Dương để thăm viếng họ hàng, không nghĩ tới lại gặp được Bá Phù huynh trên đường, quả là may mắn, nào, chúng ta uống cạn một chén lớn.”
Dứt lời, hắn nhẹ thu liễm ống tay áo, rót rượu vào chén cho hai người, nở một nụ cười rồi khẽ nói: “Thư Thành từ biệt, đã mấy năm không gặp.
“Bá Phù huynh là tướng thiện chiến dưới trướng Viên Thuật, nhiều lần lập được kỳ công, ngu đệ cũng sớm đã nghe qua.
“Không biết lần này xuất chinh, là chịu sứ mệnh gì?”
Lời này của hắn vừa nói ra, sắc mặt của Tôn Sách liền lập tức trầm xuống, lắc đầu nói: “Lần này xuất chinh, không phải nghe lệnh Viên Thuật.
“Là ta mượn 3000 binh mã của Viên Thuật, trước chinh phạt Lưu Diêu, giải vây cho mẫu thân, báo thù cho cha.”
Chu Du nghe vậy, hơi hơi ngừng lại, nhưng vẻ tươi cười trên mặt thì lại không hề giảm bớt, hắn nói: “Viên Thuật đãi nhân luôn luôn hà khắc, nhưng hắn lại cho huynh mượn binh mã, vậy xem ra cũng có phần coi trọng huynh trưởng.”
Khi nói chuyện, động tác rót rượu trên tay cũng không ngừng, mà khóe mắt dư quang lại bất động thanh sắc mà liếc nhìn sắc mặt của Tôn Sách.
Khi Chu Du nói lời này, nụ cười phảng phất, nhưng trong lời nói có ẩn ý.
—— Viên Thuật làm người hà khắc, hắn sao có thể dễ dàng cho người khác mượn binh mã? Cho nên nói bên trong nhất định có khúc mắc?
Mà Tôn Sách ngồi ở phía đối diện hắn, sắc mặt biểu hiện tương đối chất phác, y cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: “Binh mã này tự nhiên không phải mượn.
“Ta là lấy ngọc tỷ truyền quốc của tiên phụ để đổi lấy, lúc này mới đổi được 3000 binh mã này.”
Ngồi ở phía đối diện, động tác nâng chén rượu của Chu Du thoáng dừng một khắc.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt Tôn Sách, nói: “Viên Thuật đã có tâm xưng đế từ lâu, ngọc tỷ nếu tới tay hắn rồi, sợ khó mà trả lại cho huynh? Đây là mượn mà không trả lại đi?”
Tôn Sách nghe được nghi ngờ của Chu Du, thì vẻ mặt cũng hiện lên chút bất an.
Y lấy ngọc tỷ đổi được 3000 binh mã, điều này không phải ai cũng có thể hiểu được.
Thậm chí, trong số những hạ nhân dưới trướng, có người cho rằng y quá mức càn rỡ, ngọc tỷ mà phụ thân dùng tính mạng để đổi lấy, mà hiện tại chỉ mượn được 3000 binh mã, đây không phải là cuộc buôn bán có lời.
Đối diện với bạn thuở nhỏ, Tôn Sách không chút nào giấu giếm mà trực tiếp thản nhiên nói: “Ngọc tỷ đã rơi vào tay hắn, thì chuyện mượn không trả cũng là đương nhiên.
“Nhưng binh mã hiện tại đã ở trong tay ta, còn ta cũng không có tính toán sẽ trở về.”
Ánh mắt của Chu Du khẽ chớp chớp, hắn nhìn về phía Tôn Sách, thử nói: “Ý tứ của huynh trưởng là?”
Bên sân, đạo diễn Sở Kiêu Hùng nhìn màn ảnh trong máy theo dõi, nhịn không được mỉm cười gật đầu.
Thần sắc của Chu Du thoạt nhìn không có quá nhiều thay đổi, mà cảm xúc thì đều được giấu ở trong ánh mắt.
Giờ này khắc này, trên màn ảnh phóng đại của máy theo dõi, Sở Kiêu Hùng có thể rõ ràng mà nhìn được: Trong ánh mắt của Chu Du ẩn chứa đầy sự kỳ vọng.
Hắn đang đợi.
Chờ Tôn Sách nói ra câu nói kia.
Hắn không muốn Tôn Sách bị thuyết phục bởi chính mình để đưa ra một quyết định nào đó, hắn chính là hy vọng rằng y có thể chủ động hạ quyết tâm để đưa ra quyết định đó.
Quả nhiên, Tôn Sách nói: “Lần này ta đi Dương Châu, cũng không tính toán sẽ trở lại.
“Thiên hạ đang đại loạn, quần hùng tranh giành, ngọc tỷ đối với ta cũng chỉ như một cục đá, nhưng binh mã thì lại có thể mở ra lãnh thổ mới.”
Khi nói chuyện, biểu tình của y càng thêm nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Một ngày nào đó, ta muốn kế thừa di chí của tiên phụ, thu thập lại sáu quận mười tám châu trên đất Giang Đông!”
Ngồi phía đối diện, Chu Du nhìn biểu tình khí phách hăng hái của y, trên mặt rốt cuộc nở rộ ra nụ cười vui mừng.
Hắn cúi đầu, chậm rãi từ trên án đứng lên, đi đến trước người Tôn Sách, chắp tay bái nói: “Đã là như thế, ngu đệ nguyện ý làm trâu làm ngựa, cộng đồ đại sự!”
Nhìn thấy một màn này, Tôn Sách vừa mừng vừa sợ, vội vàng đứng dậy đỡ lấy Chu Du, than thở nói: “Có được Công Cẩn, đại sự đã thành rồi!”
Chu Du ngẩng đầu lên, hai người nhìn nhau cười, một lần nữa trở lại bên cạnh bàn, thoải mái chè chén.
Lúc này, biểu tình của Chu Du rõ ràng thả lỏng không ít so vừa lúc nãy, vô luận là dáng người hay là biểu tình, đều có vẻ thập phần thả lỏng.
—— chính mình quả nhiên là không có nhìn lầm Tôn Bá Phù, chuyến này không phải vô ích!
Hắn sớm có chuẩn bị nói: “Muốn thành đại sự, thì với 3000 binh mã là không đủ. Huynh trưởng cũng biết Giang Đông Nhị Trương chăng?”
Tôn Sách hỏi: “Cái gì gọi là Nhị Trương?”
Chu Du một bên uống rượu, một bên ăn lạc trên bàn, nói: "Một người là Trương Chiêu của Bành thành, tự là Tử Bố; người kia là Trương Hoành của Quảng Lăng, hiệu là Tử Cương. Hai người trên thông thiên văn, dười tường địa lý, hiện tại đều đang ẩn cơ tránh loạn thế ở đây. Ngô huynh sao không thử đi mời bọn họ?”
Tôn Sách nghe vậy liền đại hỉ, duỗi tay cầm lấy đùi gà trên bàn, kêu lên: “Hảo! Ta tự tới cửa mời!”
Nhưng mà trong lúc y nói, lại chỉ nghe “roẹt” một tiếng, âm thanh xé đùi gà trong tay lại không quá hài hòa.
Đường Dật lúc này không dám nhìn, chỉ dùng khóe mắt liếc một cái, đùi gà kia dĩ nhiên là giả, đây chỉ là đạo cụ của đoàn phim mà thôi.
Thứ mà y xé ra không phải là thịt gà, mà là một miếng bọt trông giống như thịt gà.
Đường Dật: “……”
Ông trời mau xuống giết tổ đạo cụ đi! Chuyện quan trọng như vậy sao lại không đề cập với tôi trước? ?
Mắt nhìn “Đùi gà” không được phun sơn, Đường Dật sợ vì thế huỷ hoại đoạn diễn này, dưới tình thế cấp bách, một tay đem đùi gà nhét vào trong miệng, che lấp không phần bọt biển chưa được sơn màu, ô ô nói: “Công Cẩn, Giang Đông còn có nhân tài gì? Ngươi mau nói cho ta biết đi?”
Hứa Trăn: “……”
Đại ca, bọt biển ăn ngon sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận