Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 914: Đặc công cao cấp nghèo túng

“Ngô……”
Ngay khi nhìn tạo hình của Hứa Trăn, các diễn trong phòng nghỉ không khỏi há hốc mồm, kêu lên một tiếng.
Chỉ thấy, Cung Thứ mặc một chiếc áo dài xám bị tẩy đến trắng bệch, đeo một cặp kính gọng tròn, dáng người gầy, tóc ngắn, phong thái gọn gàng, khí độ nho nhã.
Người như vậy, nếu nói là đặc công quân thống thì không bằng nói hắn là thư sinh.
Thư sinh nghèo kiết hủ lậu.
Đặc biệt là khi đứng đối lập với tên ria mép bóng loáng, mặc vest, mang giày da.
Cung Thứ vừa nhìn thấy tên ria mép đi tới thì đứng dậy.
Tên ria mép nhẹ nhàng đặt chiếc hộp đàn trong tay lên bàn trà, liếc nhìn chiếc cốc sứ trên bàn, buồn cười nói: "Cậu ngồi trong quán cà phê suốt bốn tiếng đồng hồ mà không gọi món gì uống sao, chỉ uống mỗi trà ô long miễn phí?”
Cung Thứ nghe được lời này thì mỉm cười rũ đôi mắt xuống, cầm ấm trà rót đầy cốc trước mặt tên ria mép, thản nhiên nói: “Trà ô long của cửa hàng này thật sự rất ngon.”
“Ha ha ha……”
Tên ria mép cười cười, kéo ghế dựa ra rồi ngồi xuống phía đối diện.
Trên mặt Cung Thứ không hề có một chút ý tứ thẹn thùng nào, hắn chỉ bình tĩnh nói: “Ngươi không cầm xem thường ta.”
“Nhân vật nhỏ tự nhiên có chỗ khó xử của nhân vật nhỏ, thế nhưng cũng có chỗ tốt.”
Vừa nói hắn vừa đẩy trà đã rót tới trước mặt đối phương, “Ta đoán, Lục ca có thể tìm tới ta, nói không chừng là vì ta không có bối cảnh, không có tiền đồ, đúng không?”
Tên ria mép nhìn hắn một lúc lâu, dần dần thu liễm nụ cười trên mặt, hai tay giao nhao, cầm hơi nâng lên, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ta đã điều tra ngươi.”
“Cung Thứ, đại học Yến Kinh, sau lại xếp bút nghiên theo việc binh đao, vào binh nghiệp.”
“6 năm trước là trung úy, hiện giờ vẫn là trung úy.”
Vừa nói, hắn ta khẽ mỉm cười: “Tuy rằng sự nghiệp của ngươi không có nhiều tiến bộ, nhưng Lục ca nói ngươi đã sống sót qua nhiều trận chiến nguy hiểm, hơn nữa còn sống tạm nửa năm trong đội hiến binh quỷ tử, đây là sự nhẫn nãi mà người thường không thể có được.”
“Hắn nhận định, ngươi nhất định là người có tính nhẫn nại cao cùng đầu óc.”
Nghe được lời này, Cung Thứ ngồi ở phía đối diện hơi mỉm cười, không tỏ ý kiến mà chỉ nói: “Nói thẳng đi, Lục ca tìm ta là vì chuyện gì?”
“Ta đoán, nếu không phải việc liên quan đến mạng người thì chỉ sợ không tới phiên ta.”
“Ha ha ha,” Ria mép cười nói, “Nói chuyện với người hiểu chuyện thật sảng khoái.”
Hắn ta rướn người quay đầu nhìn đường phố tấp nập người ra vào ngoài lan can, rồi trầm giọng nói: “Nói xem, ngay trên con phố này, nên đặt giá súng ở đâu để không bị người khác phát hiện?”
Cung Thứ chậm rãi nâng tách trà trong tay lên, cúi đầu, không thèm nhìn xuống dưới lầu, mà chỉ nhẹ giọng nói: "Bên cạnh khách sạn Hoa Hồng có một trạm hoạt động bí mật của trung thống.”
Hắn nhấp một ngụm trà ô long trong tách, bình tĩnh nói: "Người trung thống, trên đỉnh đầu thường không có mắt.”
Tên ria mép hơi nhíu mày, tỏ vẻ hứng thú: “Sau khi hành động xong, ngươi tính lui như thế nào?”
Cung Thứ trầm mặc một lát, ngẩng đầu lên, nhìn vào mặt tên ria mép, chỉ rỏ ra vẻ kiên định, nói ra hai chữ: "Ta có thể."
Ria mép nao nao, nhìn Cung Thứ sau một lúc lâu, bỗng nhiên bật cười nói: “Ha ha, tốt!”
“Lục ca quả nhiên không có nhìn lầm người!”
Hắn ta tiện tay vỗ vỗ hộp đàn, hếch cằm nói: "Công việc và nhiệm vụ đều ở đây."
“Nói không chừng qua mấy tháng nữa, ngươi chính là thiếu tá.”
Ria mép nói xong thì đứng lên, móc chiếc kính râm từ trong túi áo ra, nói: “7 giờ rưỡi, Lục ca sẽ chờ ngươi tại khách sạn Hoa Hồng.”
“Còn có vấn đề gì sao?”
Cung Thứ cũng đứng lên, nói: “Có.”
Nói, hắn giơ chiếc tách trống không trong tay ra, nói: “Có thể mời ta uống một ly cà phê không?”
Ria mép sửng sốt một chút, mặt mang nghi hoặc mà nhìn về phía Cung Thứ.
Mà Cung phi không hề có chút ngại ngùng nào, hắn bình tĩnh lặp lại yêu cầu vừa rồi, nói: "Tối nay ta đi làm việc thay cho Lục ca, chẳng lẽ mời một ly cà phê cũng không đáng sao?"
“Ha ha ha……” Ria mép lắc đầu cười nhạo, từ trong túi móc ra một đồng bạc, đặt ở trên bàn rồi xoay người rời đi.
Sau khi hắn ta đi rồi, một người phục vụ mặc âu phục vest tiến lên, nhìn chằm chằm mấy đồng bạc trên bàn, cung kính hỏi Cung Thứ: “Thưa ngài, ngài có muốn uống chút gì không?”
Cung Thứ vẻ mặt bình tĩnh mà cầm lấy đồng bạc trên bàn, nắm ở lòng bàn tay, nói: “Không cần, cảm ơn.”
Dứt lời, hắn xách hộp đàn lên, bình tĩnh mà rời khỏi tiệm cà phê.
Sau khi Cung Thứ bước xuống lầu, ống kính cố ý quay cảnh đặc tả người phục vụ.
Chỉ thấy anh chàng phục vụ kia khinh bỉ nhìn từ trên xuống dưới bóng lưng nghèo túng của Cung Thứ, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ ghét bỏ.
Rất nhiều người cười văng nước bọt tại chỗ.
"Ha ha ha ha ha, cái vẻ ghét bỏ này, thật là tinh túy, tinh túy!"
"Người ta khinh bỉ cũng phải thôi! Chiếc trường sam phai màu này của Cung Thứ trong nháy mắt khiến tôi nhớ tới chiếc áo lông bị rụng lông của mình, thật khiến người ta chán ghét!"
"Hứa Tiểu Trăn, thành thật khai báo! Có phải mỗi tháng cậu đều bỏ tiền cơm, tiền mua quần áo vào trong két sắt hay không?"
"Nhân vật này cũng thật là keo kiệt, diễn viên và nhân vật đều keo kiệt, keo kiệt chồng chất, cửa cũng sắp bị sự keo kiệt này làm cho bung ra rồi kìa!"
"Ôi chao, thật đáng thương, da mặt dày thế nào mới có thể ngồi quán cà phê suốt bốn tiếng đồng hồ mà không gọi đồ uống? Sợ chủ quán thấy cậu ta đẹp trai mới không đuổi cậu ta đi."
"Nói bừa, tôi keo kiệt chỗ nào? Mỗi lần soi gương tôi đều ăn mặc rất đàng hoàng (mặc dù từ đầu đến chân đều là đồ mượn) ?"
"Bộ phim truyền hình này quá tồi! Trước kia tôi còn có thể thừa dịp quay phim vớt vát được một cái áo lông. Bây giờ thì tốt rồi, quần áo trong phim còn nghèo nàn hơn cả quần áo bên ngoài! Lật bàn!"
"…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận