Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 420: Để Ý Người Ta Sao?

Nhìn thấy hai ông bà dìu nhau đi tới, vội vã nghênh đón mình, mãn nhãn kinh ngạc cùng mừng như điên, khiến hốc mặt Truyền Võ thoáng đỏ lên.
——Hóa ra, tổ đạo diễn không cho hắn gặp cha mẹ chính là vì nguyên nhân này sao?
Muốn dùng tạo hình giống lão niên như đúc để giúp hắn dễ dàng nhập vai hơn?
“Truyền Võ, con trai của ta…”
Lương Mẫn Anh đóng vai Nương hắn, lúc này nước mắt như suối phun, bà đi tới phía trước, đôi tay run run vuốt tóc của Truyền Võ, vuốt khuôn mặt của hắn, nước mặt trên mặt “Tí tách” chạy xuống, khóc lóc nói: “Mấy năm nay ngươi đi đâu vậy? Tại sao ngươi không viết thư cho Nương, tại sao lại không chịu trở về…Ngươi đây là muốn Nương chết đúng không!”
Mà lúc này, Chu Khai Sơn lặng lẽ đứng cách đó không xa, ngước mắt nhìn đứa con trai cao lớn, anh tuấn, trong mắt hiện lên vô vàn cảm xúc.
“Nương…” Truyền Võ cúi đầu nhìn mẫu thân khóc ngã vào trong vòng tay mình, sau một lúc lâu, hắn nhẹ giọng nói, “Ta đói.”
Nghe được lời này, Lương Mẫn Anh bỗng nhiên ngẩn ra.
—— những lời này, là Truyền Võ đã nói với mẫu thân mình nhiều năm trước đây, khi hắn giận dỗi bỏ nhà đi lần đầu tiên.
Hiện giờ trốn đi nửa đời người, nhưng hắn vẫn mãi là thiếu niên giống như trước kia, làm nũng trong vòng tay của mẹ.
Nương hắn ngẩng đầu lên, lau một phen nước mắt, cười nói: “Hảo, Nương đi nấu cơm cho ngươi!”
Ở bên cạnh, Truyền Văn vội vàng nói: “Nương, không cần người làm, cứ để ta đi…”
“Đi đi đi,” Nương hắn lập tức đẩy Truyền Văn sang một bên, nói: “Cơm ngươi làm, Truyền Võ sẽ không thích ăn.”
Bà quay đầu nhìn về Truyền Võ, cười nói: “Nương đi nấu, ngươi chờ một chút, Nương lập tức nấu xong cho ngươi!”
Nói tới đây, bà liền quay đầu đi vào trong bếp.
……
“Ca!”
Bên sân, đạo diễn Vương Hải Tân ra tiếng kết thúc đoạn biểu diễn này.
“Vô cùng tốt, một đoạn vừa rồi thật sự rất lợi hại!”
Vương Hải Tân cực kỳ vừa lòng mà nhìn nhìn mọi người trong phim trường, đặc biệt là trọng điểm nhìn nhìn Hứa Trăn, nói: “Cảm xúc đúng chỗ, không tồi!”
Hứa Trăn thu liễm nổi cảm xúc phức tạp ở trên mặt, vẫn như cũ ôm Lương Mẫn Anh đang rơi lệ ở trong lòng ngực.
Bên sân, Lâm Gia lần đầu thăm ban đoàn phim “Sấm Quan Đông” đang hút hút nước mũi, lén lấy khăn giấy lau lau nước mắt trên mặt.
Ai, đầu tiên là


Tam Quốc


, sau là


Sấm Quan Đông


……
Hứa Trăn mỗi ngày đều đang làm việc ở những đoàn phim như vậy, quả thật xứng đáng với sự tiến bộ nhanh chóng của mình!
Làm sao bây giờ a, ta cảm giác ta càng ngày càng đuổi không kịp hắn!
Giờ khắc này, Lâm Gia bỗng nhiên oán trách con đường diễn xuất quá mức suôn sẻ của mình.
Ai, hiện tại có phải còn quá sớm để ta có một chỗ đứng ổn định?
Hơn nữa, ta cũng muốn được mài giũa ở một đoàn phim toàn diễn viên thực lực như thế này!
Về phía đoàn phim “Sấm Quan Đông”, Hứa Trăn đã hoàn thành xong cảnh quay trong ngày.
Mà Lâm Gia thì ngồi cắn hạt dưa, uống đồ uống lạnh, cả ngày ở bên sân vui vẻ xem biểu diễn.
——Chậc chậc, đoàn phim người ta năng nổ thật đấy!
Cốt truyện hay, diễn viên giỏi, không có bất kỳ người nào kéo chân đoàn phim.
Đặc biệt là Hứa Trăn, hắn là người trẻ chỉ mời gia nhập nghề chưa tới mấy năm, nhưng lại có thể bình tĩnh đi theo một đám diễn viên gạo cội cùng nhau đóng kịch, hơn nữa còn không bị rơi vào thế hạ phong.
Chưa bàn đến thực lực của hắn mà chỉ nói tố chất tâm lý như vậy cũng đã khiến người người khâm phục.
Nghĩ như vậy, Lâm Gia liền chán nản mà thở dài.
Cô có cảm giác con đường hiện tại của mình có điểm chệch hướng.
Tuy nói vẫn luôn bắt được vai nữ chính, nhưng vai nam chính phối hợp với cô lại không thể khiến người vừa ý.
Xa không nói, liền nói hiện tại, trước mắt Lâm Gia đang quay một bộ điệp viên chiến kịch, diễn viên đóng vai nam chính cũng là một ngôi sao hạng nhất nổi tiếng với hình tượng đẹp, nhân khí cao, được công ty phủng. Theo lý thuyết đây là một đối tác có chất lượng tương đối tốt.
Thế nhưng nghiệp vụ tu dưỡng của người này…
Đúng vậy, rất khó để đánh giá.
Công ty bên đó vì muốn phủng hắn, mà cố ý tìm một đám diễn viên gạo cội tới hỗ trợ hắn, nhưng kết quả là kỹ năng diễn xuất của hắn thậm chí còn kém hơn.
Lâm Gia gặm gặm cây kem trong tay, nhìn Hứa Trăn mặc quân phục đứng trong phim trường, thâm tình chân thành mà nhìn Tô Nghiên đóng vai Đàm Tiên Nhi, nhịn không được thở dài một tiếng.
……
Đến 6 giờ tối, một ngày quay phim kết thúc.
Hôm nay là ngày đầu tiên làm việc sau khi đoàn phim "Sấm Quan Đông" đến Ma Đô, các diễn viên không tránh khỏi một số vấn đề trong việc đi lại và di chuyển nên kế hoạch quay phim không được sắp xếp đầy đủ.
Sau khi Hứa Trăn kết thúc cảnh quay và đi tẩy trang, Tô Nghiên liền đến mới hắn đi ăn cơm tối với mình cùng Lâm Gia.
Hứa Trăn vốn là ngượng ngùng chen chân vào bữa gặp gỡ của khuê mật nhà người ta, nhưng không có biện pháp, đối phương thịnh tình không thể chối từ, hắn chỉ đành đồng ý mà thôi.
Cũng may, chính mình cùng Tô Nghiên, Lâm Gia đều quen biết với nhau, cho nên bữa cơm này cũng không tính là quá xấu hổ.
Ba người hẹn nhau đến một tiệm cơm nổi tiếng gần thành phố điện ảnh truyền hình, không gian yên tĩnh rất thích hợp cho những buổi tụ tập quy mô nhỏ.
Trong lúc chờ ăn cơm, Hứa Trăn ra ngoài nghe điện thoại, Tô Nghiên trộm ngắm bóng lưng đi xa của hắn, lại nhìn cánh cửa phòng riêng đang đóng chặt rồi dùng cùi chỏ đẩy đẩy Lâm Gia đang ngồi bên cạnh, cười trêu ghẹo nói: "Này, nói thật đi, có phải em để ý người ta không?”
“Phốc…… Khụ khụ……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận