Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 454: Kẻ Nghèo Hèn Hứa Trăn

Ngắn ngủn hơn mười phút sau, “Điện thoại chúc tết” liên tục vang lên trong sảnh.
Sau khi những người nhận được cuộc gọi trở lại, họ cũng không nói gì về nội dung cuộc gọi mà chỉ cúi đầu im lặng ăn cơm còn những người khác cũng ngượng ngùng hỏi thăm ngay tại chỗ.
Lúc này, bầu không khí tronh sảnh bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
Những người khác sợ nhận được điện thoại, vì không biết phải đối mặt như thế nào với hành động đào nhân viên của Thái Thực Tiễn, đồng thời bọn họ cũng sợ không nhận được cuộc gọi, bởi vì nó có ý nghĩa rằng bản thân mình không có giá trị để đào….
Bầu không khí căng thẳng dần nóng lên.
Các tiết mục đặc sắc vẫn đang diễn ra trong sảnh, phần rút thăm trúng thưởng của cuộc họp thường niên cũng đang tiến hành, nhưng lúc này, hơn phân nửa người đều đem lực chú ý tập trung vào di động của mình, trong lúc nhất thời mỗi người ai cũng cảm thấy bất an.
Mưa núi sắp tới, gió tràn khắp lầu.
……
Mà lúc này, một trong những bàn ăn ở trong đại sảnh, Tống Úc quay đầu nhìn thoáng qua chung quanh, bĩu môi.
Hắn nhìn bảng tên “Hứa Trăn” được dựng trên bàn, liền quay qua bên cạnh nói chuyện với Lâm Gia: “Nói đến cũng quái, tiểu tử này vào công ty được ba năm, nhưng chưa có lần nào thấy hắn tham gia tiệc cuối năm cả.”
“Nắm kia là do Xuân Vãn, năm trước là ở đoàn phim “Tam Quốc”, năm nay…quên đi, không tính năm nay…”
Lâm Gia rũ đầu, dùng tăm xỉa răng phân cao thấp với quả cả chua nhỏ trong chén, thấp giọng nói: “Tống sư huynh, bọn họ sẽ mang chúng ta đi sao?”
Tống Úc chớp chớp mắt, đáp: “Em thì không chắc nhưng anh khẳng định đi.”
Lâm Gia ngạc nhiên ngẩng đầu lên, hỏi: “Vì sao?”
Tống Úc bật cười nói: “Em bị ngốc sao? Hợp động của anh sẽ hết hạn vào năm nay!”
“Muốn đưa anh đi cũng không cần tốn một đồng!”
Lâm Gia nghe được lời này, tức khắc cảm giác một trận ủy khuất, cô cắn cắn môi, bướng bỉnh nói: “Nhưng, giá cả của em cũng đâu tệ…”
“Bang!”
Tống Úc trực tiếp vung điện thoại lên bàn ăn, hài hước nói: “Chúng ta đánh cược đi, xem điện thoại của ai sẽ vang lên trước?”
Lâm Gia lập tức nổi giận, cũng lấy điện thoại từ trong túi của mình ra đặt lên bàn, lẩm bẩm: “Được thôi, đánh cược gì?”
“Đặt chữ Lâm ở đằng trước chữ Tống!”
Tống Úc: “……”
Bỗng nhiên cảm thấy chuyện này sắp xong rồi? ?
“Linh linh linh……”
Hai người còn chưa thương lượng xong về việc sẽ đánh cược cái gì thì đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lâm Gia cúi đầu nhìn xuống, liền thấy trên màn hình điện thoại nổi lên ảnh chụp Chu Du phóng ngựa dưới núi Thanh Sơn.
Cô hưng phấn đến mức kém chút nữa là nhảy dựng lên tại chỗ.
Sau đó, lại đắc ý giơ điện thoại lên trước mặt Tống Úc, cười đến mi mắt cong cong.
Còn vẻ mặt vênh váo tự đắc mới vừa rồi của Tống Úc liền tức khắc suy sụp.
Hắn hung hăng mà siết chặt nắm tay, tức giận đến nổi trận lôi đình ——Được lắm lão Hứa!
Uổng công ta xem ngươi như đệ đệ ruột mà đối đãi, còn ngươi lại trọng sắc khinh bạn như vậy? !
“Uy, A Trăn?” Lúc này, Lâm Gia đã nhận điện thoại, nhỏ giọng nói, “Năm mới vui vẻ!”
“Năm mới vui vẻ,” Đầu dây bên kia, Hứa Trăn nói: “Sư tỷ, chuyện của Thái tổng chắc chị cũng biết rồi đúng không? Tôi liền trước tiên gọi cho chị…”
Lâm Gia nhịn không được mà dùng tay bưng kín miệng, gương mặt “Đằng” hồng đến tận mang tai.
Hai chữ “Mẹ ơi” đã chuẩn bị phun ra khỏi miệng, nhưng mà giây tiếp theo, lại nghe Hứa Trăn nói tiếp: “…Sư tỷ, chị nhất định phải bình tĩnh, ngàn vạn đừng trở mặt với Đông Nhạc.”
“Trong khoản thời gian này, chúng tôi cũng không có tài nguyên phù hợp cho chị.”
“Mà kịch bản mới bên Đông Nhạc cũng không tồi, giả thiết nữ chính cũng rất tốt.”
“Hiện tại thời buổi rối loạn, nếu chị ở lại, bên phía Đông Nhạc nhất định tận lực phủng chị.”
“Chị cứ ăn trước một năm tiền lại rồi tính tiếp…”
Lâm Gia: “……”
Hứa Trăn khuyên Lâm Gia “Ăn trước một năm tiền lãi” cũng có lý.
Thái Thực Tiễn chỉ mới bắt đầu xuống tay thành lập công ty mới, chiêu binh mãi mã, thuê đất mướn nhà cũng không phải là chuyện một hai năm có thể xử lý xong.
Bởi vậy, trải qua một buổi sáng thương nghị, họ dự định tạm thời thành lập một phim trường dưới danh nghĩa của một công ty điện ảnh - truyền hình nào đó để tập trung vào việc chuẩn bị, bấm máy và phát hành bộ phim truyền hình "Lang Gia Bảng".
Chờ thêm một đoạn thời gian, xây dựng kệ giá, lại tìm được kinh phí, gom góp sức người, rồi mới bắt tay vào thành lập công ty chính thức.
Cho nên nói, hiện tại nếu Lâm Gia qua đây thì cũng không có ý nghĩa gì cả, gánh hát rong này của bọn họ bây giờ còn chưa có bộ phận kinh tế cho nghệ sĩ.
Về phần Tống Úc……
“Tĩnh Vương diễn hay không diễn?” Hứa Trăn trực tiếp hỏi.
Tống Úc đào đào lỗ tai, vẻ mặt khinh thường nói: “Lại nhờ anh đến đáp diễn cho cậu sao?”
“Nhưng anh nói trước a, hai tháng gần đây anh không có lịch trình, cho nên nếu hiện tại cậu khỏi động máy thì anh cũng không rảnh!”
Hứa Trăn nói: “Yên tâm đi, chúng ta hiện tại cũng không có tiền.”
Tống Úc: “……”
Thật đúng là một người làm đoàn đội yên tâm!
……
Thái Thực Tiễn tốt xấu gì cũng đã có tám năm làm chủ tịch, khẳng định chưa đến mức không quay nổi một bộ phim truyền hình.
Cái gọi “Không có tiền” ở đây, chủ yếu chính là không có tiền mặt.
Hứa Trăn ngay từ đầu nghe Thái Thực Tiễn nói, có một quỹ chưa được rót vào, hắn tưởng đây là đang nói kéo đầu tư, hoặc là biến hiện tài sản.
Kết quả khi hỏi ra mới biết, Thái Thực Tiễn nói mình còn một căn nhà được treo ở trong phòng bất động sản, đang chờ người môi giới và vẫn chưa được bán đi….
Bán của cải lấy tiền mặt để chuẩn bị cho kế hoạch quay phim truyền hình, nghe thôi cũng cảm thấy chua xót.
Nhưng, khi Hứa Trăn biết, Thái Thực Tiễn đang dự định mua một căn biệt thự nằm ở khu vực phía Tây Bắc của thủ đô và tiếp giáp với hai trường đại học hàng đầu trong khu vực trường học kép (có hai chỗ đậu xe), thì Hứa - kẻ nghèo hèn – Trăn liền lập tức thu liễn sự đồng cảm của mình.
Hắn bí mật kiểm tra lại, căn nhà này ít nhất có thể quay hai lần bộ phim “Tuyệt Đại Song Kiêu”.
Đây đúng là “Nhà tư bản” a……
Bạn cần đăng nhập để bình luận