Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 251: Khả Năng Nhập Vai

Tiếng người ồn ào trong quán đồ nướng, loạn một trận, nếu không phải nói lớn trong lúc nói chuyện phiếm, thì người cùng bàn căn bản không thể nghe rõ đối phương đang nói gì.
May mà, bọn Lưu Vũ Trừng lựa chọn ngồi ở trong góc, gần quầy bar, bên cạnh vừa vặn có một cái loa, cho nên mới có thể nghe được âm thanh rành mạch từ TV truyền tới.
Lưu Vũ Trừng ăn xiên nướng, đưa lưng về phía bàn, biểu tình chuyên chú mà nhìn về phía “Máu Đào Kiếm” trên TV.
Một tập này, chính là lần đầu tiên Hạ Tuyết Nghi xuất hiện.
Ngoại viện “Thọ tinh công” của Ôn Phương Đạt, treo đèn lồng màu đỏ lụa, khách khứa tấp nập, kẻ đến người đi.
Hạ Tuyết Nghi ngửa đầu, ánh mắt lạnh lung nhìn về phía bảng hiệu Ôn gia treo trước đại môn.
Từ bên ngoài quan sát một lát lâu, hắn mới tùy ý trộm một tấm thiệp mời của vị khách nào đó, thuận lợi lẫn vào trong tiệc mừng thọ, vẻ mặt tự nhiên tìm một góc ngồi xuống.
Trong khi những người khác đang uống rượu, khoe khoang và lôi kéo làm quen với nhau, thì ngoài khóe mắt của Hạ Tuyết Nghi lại đang lặng lẽ nhìn ra khung cảnh xung quanh, như thể đang lên kế hoạch thoát thân trước.
Sự bình tĩnh quỷ dị này khiến Lưu Vũ Trừng cảm thấy kinh hãi không thể giải thích được.
Dường như người ngồi trước mặt không phải là một vị khách trẻ tuổi, mà là một con rắn độc đang chực chờ thời cơ, không biết từ lúc nào sẽ bất ngờ bùng phát cắn xé cổ họng người ta.
Do duyên cớ quay chụp “Lão Nam Hài” trong thời gian trước, mà mối quan hệ giữa Lưu Vũ Trừng và Hứa Trăn tương đối không tệ.
Nhưng mà lúc này, hắn nhìn “Hạ tuyết nghi” trong màn hình, lại chỉ cảm thấy đáy lòng phát lạnh, hoàn toàn không có biện pháp so sánh với hình ảnh ngày thường khiêm tốn, lễ độ, tình tính hiền hòa của Hứa Trăn.
Thậm chí, bởi vì hóa trang, khí chất khuôn mặt, mà Hạ Tuyết Nghi và Hứa Trăn gần như không quá giống nhau.
Lưu Vũ Trừng là sinh viên tốt nghiệp Trung Diễn, có quá nhiều diễn viên vây quanh hắn, nhưng đây là lần đầu tiên hắn trải nghiệm cảm giác giống một người ngoài đời và trong phim khác nhau như thế nào.
Kỹ năng diễn xuất của Hứa Trăn tốt hơn bọn họ sao?
Khẳng định không phải.
Nhưng Lưu Vũ Trừng chính là cảm giác, Hứa Trăn đã nhập vai rất tốt với nhân vật Hạ Tuyết Nghi này, nếu không phải hắn biết Hứa Trăn ngoài đời thực thì có lẽ đã nghĩ đó chính là bản sắc thật sự của đối phương.
Trên màn hình lớn, cốt truyện vẫn đang tiếp tục.
Sau khi yến hội bắt đầu, Ôn lão đại của “Thọ Tinh Công” giơ chén rượu lên, mặt mày hồng hào đi đến từng bàn để kính rượu, quản gia đi phía sau ông ta cũng không ngừng thấp giọng giới thiệu thân phận của các khách mới.
Đến khi đi đến bàn của Hứa Trăn, hai người nghi hoặc mà liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không biết lai lịch của người này.
Ôn lão đại vì thế liền mở miệng hỏi: “Vị tiểu huynh đệ này nhìn hơi lạ mặt a, không biết phải xưng hô như thế nào đây?”
Hạ Tuyết Nghi cúi đầu cười, sau đó lại thong thả ung dung từ chỗ ngồi đứng lên.
Vóc dáng của hắn cao hơn Ôn lão đại chừng nữa cái đầu, thế nhưng lại không có một chút ý tứ khom lưng nhân nhượng nào, cứ như vậy mà từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống đối phương, âm thanh băng lãnh nói: “Ta họ Hạ, Hạ Tuyết Nghi, nhân sĩ Dương Châu, người trên giang hồ gọi là “Kim Xà Lang Quân.”.”
“Ha ha ha ha……”
Chung quanh vang lên một trận tiếng cười trầm thấp.
Các vị tân khách mới vừa rồi đều chỉ báo danh cho nhau.
Chẳng qua, hoặc là quản gia giới thiệu, hoặc là ngươi báo ta, ta báo ngươi, hoa hoa cỗ kiệu người nâng người, thổi phồng lẫn nhau mà thôi.
Kết quả, thằng nhãi này không ai mở lời giới thiệu, cư nhiên không biết xấu hổ tự báo gia môn, mặt mũi này thật đúng là đủ lớn.
Nghe thấy tiếng cười mỉa mai của mọi người, vẻ mặt Hạ Tuyết Nghi vẫn bình tĩnh như thường, không có một chút bất mãn.
Nhưng mà, khóe mắt của hắn nhẹ nhàng quét qua những người xung quanh, khóe miệng lộ ra một ý cười nhàn nhạt.
Lưu Vũ Trừng nhìn cận cảnh đặc tả khuôn mặt của Hạ Tuyết Nghi trên màn ảnh, cảm thấy da đầu tê dại từng trận.
Cái “đặc tả” chết tiệt này đã bộc lộ rõ Hạ Tuyết Nghi là con người như thế nào, nhìn nụ cười lúc này của hắn, Lưu Vũ Trừng theo bản năng mà não bổ nội tâm hiện tại của Hạ Tuyết Nghi, liền thoáng cảm thấy trong nháy mắt, hình như có một luồng gió lạnh ảm đạm từ bên cạnh thổi tới.
Trong màn hình, Hạ Tuyết Nghi xách chiếc hộp vuông trong tay, thần sắc thong dong nói: “Tiệc mừng thọ của Ôn lão tiên sinh, tại hạ chỉ chuẩn bị một chút quà mọn, thỉnh tiên sinh vui lòng nhận cho.”
Nói xong, hắn đặt chiếc hộp trên bàn bàn dài, duỗi tay ý bảo: “Vật trong hộp là ta cố ý mang đến cho Ôn lão tiên sinh.
“Trong lúc còn tươi, thỉnh Ôn lão tiên sinh liền mở ra xem, miễn đến lát nữa sẽ bị hỏng mất.”
Khi nói chuyện, Hạ Tuyết Nghi bất động thanh sắc lui về sau một vài bước, đứng ở một vị trí tương đối rộng rãi.
Ôn lão đại bị lời này của hắn nói mà nổi lên lòng hiếu kỳ, tiến đến mở hộp quà ra, cười nói: “Thứ gì mà còn cần phải tươi mới?
“Chẳng lẽ là thịt linh chi, vật chờ Thái Tế?”
Khi nói chuyện, ông ta cầm lấy nắm hộp gấm, người chung quanh cũng không khỏi tò mò mà nhìn chằm chằm về hướng bên này.
Nhưng ngay sau đó, trong đám người bỗng nhiên đột ngột vang lên một tiếng hét làm cho người ta sợ hãi.
“A…… A a a a! !”
Trong nháy mặt, khóe mắt của Ôn lão đại gần như muốn nứt ra, toàn thân run rẩy kịch liệt.
“Lão lục…… Lão lục, lão lục! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận