Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 171: Cậu Ấy Là Một Diễn Viên

Hắn cái gì cũng chưa nói, chỉ là chống thân thể từ trên ghế đứng lên, nắm lấy tay Ôn Nghi.
Lập tức, hắn quay đầu nhìn về phía cửa sổ, lớn tiếng nói với người bên ngoài: "Các ngươi dùng biện pháp đê hèn như hạ độc, đúng là không sợ xấu hổ!"
Ôn lão tam đứng ngoài cửa, ngoài mạnh trong yếu nói: “Ai hạ độc? Ngươi ngậm máu phun người!
“Hạ Tuyết Nghi, ngươi không phải tự cho bản lĩnh mình cao cường sao? Mau ra đây, quang minh chính đại đấu với ta một trận!”
Hạ Tuyết Nghi nhếch miệng và ngẩng cao đầu bước ra ngoài.
Vài giây sau, hắn bước ra sân và lọt vào góc quay của một chiếc máy quay khác. Lúc hắn bước ra, mọi người trên phim trường đều nhìn chằm chằm về phía hắn.
Nhưng mà, vào lúc này, bất luận kẻ nào nhìn thấy màn hình theo dõi vừa rồi, thì hiện tại liền bị sự vững chắc của Hạ Tuyết Nghi làm cho hoảng sợ.
Rõ ràng, trên mặt hắn đang mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như đao, không có chút ý cười.
Hắn đang đứng trên bậc thềm ngoài phòng, thân ảnh cao ngất, ánh mắt quét qua khuôn mặt của năm vị trưởng lão của Ôn gia trong sân, giống như một con rắn độc đang chọn mục tiêu nào để vồ trước.
“Được rồi, ta e rằng các người không thành công!”
Hạ Tuyết Nghi nhìn năm người trong sân và chế nhạo: "Trước hạ độc, sau bao vây, Ôn gia các ngươi thật đúng là anh hùng hảo hán!”
“Cắt!”
Vài giây sau, đạo diễn Đỗ Thiên Sơn kết thúc cảnh quay này.
Tuy nhiên, vì cảm xúc của các diễn viên trên phim trường quá trọn vẹn nên dù đã kết thúc cảnh quay, nhưng cảm xúc vẫn chưa thể rút ngay khỏi trạng thái tâm lý vừa rồi.
Trong sân, năm vị trưởng lão Ôn gia vẫn giữ vẻ ngoài miệng cọp gan thỏ, nơm nớp lo sợ.
Mà Hứa Trăn đã hạ đôi mắt xuống, trước sau không nói một lời.
Bên sân.
Thiệu Nhân Hợp, chủ tịch của Hương Giang ảnh nghiệp đang nhìn Hứa Trăn trên sân,, kinh ngạc nói: “Ông tìm đâu ra tên nhóc này vậy?
“Hắn rất giống Hạ Tuyết Nghi, quả thực chính là “Kim Xà Lang Quân” bước từ trong sách ra!”
Đỗ Thiên Sơn nghe vậy thì giật mình.
Hứa Trăn giống Hạ Tuyết Nghi?
Người ngoài cuộc có thực sự nghĩ như vậy không?
Một lúc lâu sau, ông ta cười lắc đầu, trầm giọng nói với Thiệu Nhân Hợp: “Ngài nói sai rồi, cậu ấy không giống Kim Xà Lang Quân.”
Đỗ Thiên Sơn đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, nói: “Cậu ấy là một diễn viên.”
Thiệu Nhân Hợp hơi nhướng mày khi nghe Đỗ Thiên Sơn đánh giá Hứa Trăn.
“Hắn là một diễn viên”, cậu này nghe không khác gì một lời giới thiệu chức nghiệp thông thường.
Nhưng trên thực tế, còn có một ý nghĩa khác ẩn chứa trong lời giới thiệu này:
Hứa Trăn người này, xứng đáng với thân phận là “diễn viên”.
Nói cho cùng, trong thời buổi này, ai cũng dám đứng trước ống kính, "Đã đóng phim" và "là một diễn viên" không phải là khái niệm giống nhau.
Khá khen cho một đạo diễn khi đánh giá như vậy cho các diễn viên cấp dưới của mình.
“Khà…” Thiệu Nhân Hợp nhoẻn miệng cười, nói, “Xem ra tiểu Đỗ rất xem trọng cậu ta.
“Mà đứa nhỏ này nhìn hơi lạ mặt, trước kia có từng đóng qua phim nào không?”
Đỗ Thiên Sơn nói: “Lúc trước tôi chú ý tới cậu ấy là nhờ tralier của một bộ phim truyền hình, ngài còn biết bộ “Tuyệt Đại Song Kiêu” không?
"Nó được phát sóng trên Kênh 8 của chúng ta vào nửa đầu năm nay, cậu ấy vào vai Hoa Vô Khuyết.
“Tuy cuối cùng rating không quá lý tưởng, nhưng danh tiếng không tồi, hơn nữa số liệu trên trang Web trực tuyến cũng khá tốt.”
Thiệu Nhân Hợp vừa nghe xong lời này thì hơi bất ngờ, nói: “Cậu ta diễn Hoa Vô Khuyết? Phù hợp sao? Tôi cảm thấy khí chất của cậu ta không quá phù hợp?”
Đỗ Thiên Sơn nghe được lời này thì vô cùng vui vẻ.
Ông ta thực sự không thể ngờ rằng Hứa Trăn lại có thể giữ được khí chất cố chấp cùng tà khí và đưa cảm xúc của Hạ Tuyết Nghi vào đúng chỗ như vậy. Nó xuất sắc đến mức những người lần đầu nhìn thấy, đều lầm tưởng hắn là một người như vậy.
Đỗ Thiên Sơn vừa cười vừa lắc đầu, lôi ra một đoạn video từ điện thoại di động, đưa cho Thiệu lão gia tử, nói: “Ngài xem đoạn này đi, thật ra tôi cảm thấy nhân vật Hạ Tuyết Nghi chỉ là cậu ấy diễn xuất tới, còn Hoa Vô Khuyết mới chính là nhân vật thực sự.”
Thiệu Nhân Hợp cầm điện thoại di động, tháo mắt kính xuống và xem qua đoạn trailer có thời lượng nữa phút.
Sau một lúc lâu, lão gia tử xoa xoa mắt kính, lại lần nữa mang lên.
“Người này,” Thiệu Nhân Hợp nói, “Nếu ông không nói, có lẽ tôi đã không nhận ra đó là cùng một người.”
“Ha ha ha ha…” Đỗ Thiên Sơn phối hợp mà phá lên cười.
Thiệu đổng nói như vậy đương nhiên là đang cất nhắc Hứa Trăn.
Mặc dù Hoa Vô Khuyết và Hạ Tuyết Nghi có ngoại hình và khí chất rất khác nhau, nhưng dù sao thì vẫn cùng một khuôn mặt, làm sao có thể không nhìn ra được.
Đỗ Thiên Sơn nhìn Hứa Trăn đang đứng lặng lẽ ở sân cách đó không xa, cười nói: "Thanh niên này không tồi. Thái độ nghiêm túc, thiên phú lại tốt, chỉ cần tài nguyên đầy đủ thì ngày bạo hồng cũng không còn bao xa.
“Về sau nếu có nhân vật hợp, tôi sẽ cân nhắc đến cậu ấy.”
Thiệu Nhân Hợp nghe xong, cũng gật đầu ra vẻ suy tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận