Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 988: Ảnh đế Versailles

Trong khi nói chuyện, hai người đẩy cửa ra và nhìn thấy sân khấu của rạp hát.
Nhưng lúc này, đứng trên sân khấu không phải là anh chàng đẹp trai như trong tưởng tượng, mà là một lão già râu ria xồm xoàm xấu xí.
Trong tay ông lão cầm mấy cây đạo cụ hình đao kiếm, ánh mắt có chút lơ mơ nhìn về phía bọn họ.
Sắc mặt Điêu Diễm Hồng lập tức cứng đờ.
Còn Trần Chính Hào thì đẩy cặp kính trên sống mũi, hơi nhướng mày.
"Tại sao ông lại ở đây, Tiêu Thanh Hòa đâu?" Một lúc sau, Điêu Diễm Hồng vội vàng hỏi.
Ông lão đen gầy bĩu môi, lắc đầu nói: "Hắn rút khỏi đoàn rồi."
Điêu Diễm Hồng nghe vậy liền cả kinh, vừa sốt ruột vừa tức giận hét lên: "Rút khỏi đoàn? Tại sao hắn rút khỏi đoàn?"
"Hắn luyện tập tốt vậy rút khỏi đoàn làm gì?"
Ông lão đen gầy nói: "Vì sao không rút khỏi?"
"Một người săn tìm ngôi sao bên ngoài đã tìm thấy Thanh Hòa, mời hắn đi quay quảng cáo, kiếm được rất nhiều tiền còn trở thành một minh tinh lớn."
Nói xong những lời này, ông lão đen gầy lắc đầu nói: "Nếu có đường đi ra ngoài, ai lại muốn diễn hí khúc ở nơi nhỏ bé của chúng ta chứ."
"Một đoạn quảng cáo chỉ yêu cầu hắn hát mấy chục cảnh, nếu họ muốn tôi, tôi cũng sẽ rời đi."
Nói xong, ông thu dọn đồ đạc trong tay, khập khiễng rời khỏi sân khấu, tiếp tục thu dọn đồ đạc ở những nơi khác.
Ngược lại, Điêu Diễm Hồng đứng yên tại chỗ, hai tay giữ chặt tấm biển, trên mu bàn tay nổi rõ gân xanh.
"Tiêu Thanh Hòa ——!"
Một lúc sau, sắc mặt của bà ấy dần dần trở nên hung ác, bà ấy nghiến răng nghiến lợi thấp giọng quát: "Được lắm tiểu tử, luyện tập kịch nhiều năm như vậy, cậu dám không nói lời nào mà rút khỏi đoàn?"
"Để xem khi lão nương tìm thấy cậu sẽ lột da cậu như thế nào! !"
Bà ta hét lên một tiếng, gân xanh trên tay nổi lên, "Cạch" một tiếng, tấm biển gỗ trong tay bị bà bẻ gãy thành hai mảnh.
Nhìn thấy cảnh này, Hứa Trăn và Phan Ngọc Lương ở bên cạnh sâu khấu đột nhiên rùng mình.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau.
Mặc dù biết đó là đạo cụ gỗ...
Nhưng mà họ lại cảm thấy chính mình mà giống như tấm biển gỗ trong tay bà ta kia thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Vào ngày khai máy, các cảnh quay của đoàn phim không nhiều và độ khó cũng không cao, chủ yếu là để cho các thành viên của đoàn phim luyện tập.
Hứa Trăn ở trường quay xem biểu diễn cả ngày, cũng tập luyện mấy phân đoạn trước ống kính.
Lời thoại từ đầu tới cuối cũng chỉ có một câu: "Ai, cháu đi ngay đây, chú Cao chờ một chút."
Ừm, chính xác là diễn vai quần chúng.
Buổi quay thật được sắp xếp vào ba ngày sau.
Ngày 27 tháng 5, Hứa Trăn có hai cảnh diễn chung với cô Điêu Diễm Hồng.
Hai cảnh này yêu cầu diễn thay đổi cảm xúc khá lớn nên có độ khó nhất định, chẳng qua chút độ khó ấy đối với Hứa Trăn mà nói chắc chắn không thể xem là khó khăn.
Với hắn mà nói, mức độ khó này cộng thêm có thể hợp tác với cô Điêu quả thực là một loại hưởng thụ.
Hứa Trăn trước đây đã từng xem rất nhiều phim của cô Điêu.
Thật tình mà nói, cô Điêu cũng không phải kiểu diễn viên có thiên phú bẩm sinh nên con đường hành nghề mấy chục năm của bà có quá trình tiến bộ rõ ràng.
Càng về tuổi trung niên, bà biểu diễn càng thuần hậu và tinh túy.
Dường như bà càng hiểu rõ điều gì có thể làm xúc động lòng người nhất.
Phương pháp biểu diễn của Điêu Diễm Hồng giống như là chắc lọc một đời người, bà cô đọng những gì mà nhân vật trải qua trong mấy chục năm rồi tinh lọc lại, sau đó thông qua diễn xuất thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn thời gian nửa đời người ra trước mắt khán giả chỉ qua một cái búng tay.
Đây là một ảnh hậu chân chính.
Bây giờ Hứa Trăn vẫn còn trẻ, chưa từng trải nhiều nên khó có thể đề luyện ra sự tinh túy như vậy.
Nhưng chắc hẳn là hắn có thể làm được.
Bởi vì cái gọi là xem kiếm pháp của trăm nhà sau đó tự thành lập một phái; đọc vạn cuốn sách có thể lĩnh hội được vạn loại cuộc sống.
Quan sát tiền bối biểu diễn cũng là một phương thức cảm ngộ cuộc sống, đồng thời còn có thể lén... học tập tiền bối những kỹ thuật diễn xuất, thật là một công đôi việc.
Đặc biệt được trải nghiệm trực tiếp mặt đối mặt thì càng là cơ hội khó có được.
Thẳng thắn mà nói, mặc dù chuyến này hắn tới là vì Từ Hãn giao phó nhiệm vụ kết thân với cô Điêu, nhưng nếu không tính chuyện này mà chỉ có cơ hội diễn cùng với cô Điêu thì Hứa Trăn cũng cam lòng.
...
Bảy giờ tối cùng ngày, cảnh quay chung đầu tiên của Hứa Trăn và Điêu Diễm Hồng sắp bắt đầu.
Trước lúc khai mạc, hai người đã cùng nhau luyện tập về vị trí đứng, di chuyển, động tác, cảnh vật, ánh sáng các loại, cũng tập qua lời thoại một lần nhưng chưa đưa cảm xúc vào.
Điêu Diễm Hồng và Hứa Trăn đều cho rằng đoạn cảm xúc này yêu cầu phải có quá trình tích lũy chứ không thể sớm thể hiện ra được.
Mà lúc này, diễn viên và nhân viên ở hiện trường đã sớm mỏi mắt chờ mong hai người họ biểu diễn, hăng hái bừng bừng bỏ hết mọi việc chạy tới bên cạnh sân khấu vây xem.
Nam diễn viên chính Phan Ngọc Lương lúc này cũng vui tươi hớn hở đứng bên cạnh đạo diễn, đút tay trong áo chờ xem cảnh diễn này.
Mặc dù chính mình là vai nam chính còn Hứa Trăn chỉ là diễn viên quần chúng, nhưng mà diễn viên quần chúng này cũng không phải bình thường.
Nói về kịch Hoàng Mai thì bản thân mình là chuyên nghiệp; nhưng nói về biểu diễn thì người ta có thể làm hiệu trưởng của mình.
Ông nhìn thấy Trần Chính Hào cũng đứng ở bên cạnh, cười nói: "Ôi, chỉ đạo kỹ thuật diễn xuất sao lại rảnh rỗi đứng ở đây? Không vào sân cho ý kiến chỉ đạo à?"
Trần Chính Hào cười một tiếng, nhìn hai người trong sân, nói: "Tôi chỉ đạo ai?"
Phan Ngọc Lương nói: "Tiểu Hứa."
Trần Chính Hào đứng chắp tay, sắc mặt lạnh nhạt nói: "Tài liệu huấn luyện kỹ thuật lời thoại, động tác biểu diễn đều do cậu ấy cung cấp cho tôi."
"Theo lẽ thường tôi còn phải gọi cậu ấy là thầy Hứa."
Phan Ngọc Lương: "..."
Đây mà là ảnh đế Versailles sao?
Thật là đáng nể!
Bạn cần đăng nhập để bình luận