Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 966: Hạo Vũ Ca Là Đồ Ngốc

Từ Hạo Vũ hàn huyên với Hứa Trăn đơn giản hai câu thì trở về hậu trường thay quần áo.
Lúc này cậu ta còn mặc đồ hóa trang cổ trang, đội tóc giả, không đổi thì thật bất tiện.
Mà Hứa Trăn thì đến phòng ăn gọi một bát mỳ lạnh, tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.
Về phần tại sao gọi mỳ lạnh...
Chỉ có thể nói là ma xui quỷ khiến.
Lúc hắn nhìn thấy hai chữ "Mỳ lạnh" trên menu, không hiểu sao cảm giác rất thân thiết.
Bàn của vị khách vừa rồi chụp ảnh chung với Hạo Hạo cách chỗ Hứa Trăn không xa, trong thời gian chờ đợi, tiếng của mấy người nói chuyện phiếm thỉnh thoảng bay vào trong tai hắn.
Chỉ nghe một người trong đó nói: "Sớm nghe nói cửa hàng này có một cậu bé ngoại hình rất giống Từ Hạo Vũ, không nghĩ đến lại có thể giống như vậy, cảm giác quả thật như là anh em thất lạc nhiều năm của cậu ấy!"
Người còn lại nói: "Đúng đúng đúng, nhất là con mắt to mà vô thần kia, nhìn cảm giác ngốc ngốc, đặc biệt rất giống ha ha ha!"
Cách đó không xa, Hứa Trăn: "..."
Vì đồ đệ ngốc mà mặc niệm ba giây.
"Giống sao? Tôi lại cảm thấy không giống như vậy."
Lúc này, người còn lại nói: "Một đồng nghiệp của tôi nói lần trước cô ấy đến cửa hàng này cũng gặp được Hạo Hạo, cô ấy nhảy cẫng lên nói với tôi, Hạo Hạo và Từ Hạo Vũ quả thật giống nhau như đúc, xém chút nữa cô ấy tưởng là bản thân Từ Hạo Vũ."
"Nhưng mà vừa rồi thấy, cũng chỉ có sáu bảy phần tương tự, làm gì đến mức nhận lầm."
"Đầu tiên tuổi tác đã không đúng rồi."
Lời nói này vừa ra, một người khác ngồi cùng bàn cũng phụ họa nói: "Đúng đúng, hơn nữa lúc trước tôi nghe nhóm bọn họ nói Hạo Hạo không đồng ý chụp ảnh chung, làm sao hôm nay bỗng nhiên lại đồng ý?"
"Còn nữa, cô ấy nói với tôi Hạo Hạo nhìn hơn hai mươi tuổi, cậu bé vừa rồi rõ ràng không đến hai mươi nhỉ?"
"Chiều cao cũng không khớp, cậu bé này cũng chừng một mét bảy mấy."
"..."
Mấy người chíu chít nghị luận, luôn cảm giác có chỗ nào đó là lạ.
Mà cách đó không xa, Hứa Trăn thì nhịn không được quay mặt đi.
Hừ, các người nói đều không sai.
Chỉ là, đồng nghiệp của các người nhìn thấy khả năng không phải là "Hạo Hạo", mà là Từ Hạo Vũ bằng xương bằng thịt...
...
Giữa trưa chính là lúc cửa hàng bận rộn nhất, Hứa Trăn ngồi ở trong góc, an tĩnh ăn xong bát mỳ lạnh của mình chứ không có đi làm phiền bọn họ.
Đợi đến sau hai giờ chiều, thời điểm khách đông đi qua, bên trong cửa hàng mới dần dần yên tĩnh trở lại.
Các nhân viên trong cửa hàng ai nấy cũng bưng một bát mỳ bán còn dư lại, đều tự tìm chỗ ngồi xuống bắt đầu ăn trưa cho có bữa.
Hứa Trăn thấy Hạo Hạo ngồi một mình ở trong góc thì đứng dậy tiến đến bên cạnh cậu bé, mỉm cười nói: "Chào em, anh có thể ngồi chung bàn với em không?"
Hạo Hạo ngẩng đầu lên, hơi sợ hãi liếc hắn một cái, yên lặng nhẹ gật đầu.
Hứa Trăn ngồi xuống đối diện hắn, nhẹ giọng hỏi: "Em tên là gì?"
Hạo Hạo không có ngẩng đầu, chỉ thấp giọng ngập ngừng nói: "Hạo Hạo."
Hứa Trăn nói: "Hạo Hạo là nghệ danh à? Tên thật của em là gì?"
Nghe nói như thế, Hạo Hạo ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn hắn, không nói lời nào.
Hứa Trăn kiên nhẫn giải thích nói: "Tên thật ấy mà? Chính là tên của chính mình, tên trên thẻ căn cước, là tên cha mẹ đặt cho em."
Ánh mắt Hạo Hạo khẽ run lên.
Cậu bé do dự trong chốc lát, rốt cuộc lần đầu tiên ở trước mặt Hứa Trăn mở miệng nói: "Tô Thanh."
Hứa Trăn hỏi: "Tô trong thức tỉnh, Thanh trong trong sạch sao?"
Hạo Hạo gật đầu.
Hứa Trăn tán thán nói: "Tên em thật là dễ nghe."
Hạo Hạo ngơ ngác trong chốc lát, bỗng nhiên nhếch miệng cười, nụ cười xán lạn trước nay chưa từng có.
Lúc Hứa Trăn và Hạo Hạo đang nói chuyện phiếm, cửa hàng trưởng Đỗ Mỹ Quyên của “Quán mì giang hồ” vẫn đứng ở cách đó không xa, thận trọng quan sát.
Tuy Hạo Hạo trông có vẻ rất ngoan ngoãn, nhưng cậu nhóc vẫn là người bệnh có chướng ngại về trí lực, trạng thái tinh thần không quá ổn định.
Có đôi khi bị người chọc tức, quăng ngã đồ vật, các chuyện như đập phá đồ đạc linh tinh cũng đã từng xảy ra.
Là cửa hàng trưởng, Đỗ Mỹ Quyên phải luôn quan tâm đến tình trạng thể chất và tinh thần của nhân viên để ngăn chặn các vấn đề trước khi chúng xảy ra.
Tuy nhiên, điều cô không ngờ tới là Hứa Trăn, một người lạ, mới đến cửa hàng và khi lần đầu tiên trò chuyện với Hạo Hạo, hắn đã khiến cậu nhóc bật cười.
Hơn nữa cười đến vô cùng thoải mái.
Nghe nội dung hai người nói chuyện Đỗ Mỹ Quyên bất giác kinh ngạc, lại có chút hổ thẹn.
—— “Tên của em thật là dễ nghe”.
Những lời này, là đang khen bản thân cậu nhóc.
Hạo Hạo đã ở quán mì này hơn nửa năm và Hứa Trăn có thể là người đầu tiên khen ngợi cậu nhóc thay vì kinh ngạc vì cậu nhóc có ngoại hình giống với Từ Hạo Vũ.
Để tay lên ngực tự hỏi, ai lại hy vọng chính mình bị coi là cái bóng của người khác?
Mỗi ngày bị người vây quanh chụp ảnh, quan sát, mồm năm miệng mười mà xoi mói, giống như là một kiện trưng bày ở viện bảo tàng hàng triển lãm, ai sẽ vui vẻ đây?
Lúc này, trong một góc của nhà ăn, Hứa Trăn nhìn Hạo Hạo nụ cười xán lạn trên mặt Hạo Hạo, cũng hiểu ý mỉm cười theo.
Hắn nghiêng đầu liếc liếc mắt nhìn về phía Từ Hạo Vũ đang chuẩn bị cơm cho mình ở cách đó không xa, nói: “Hạo Vũ ca ca là đại minh tinh, em có biết hay không?”
Hạo Hạo gật gật đầu, nói: “Biết.”
Hứa Trăn lại hỏi: “Vậy em có biết tại sao hắn có thể làm một đại minh tinh hay không?”
Trên khuôn mặt Hạo Hạo lộ ra vẻ nghi hoặc, không có lập tức trả lời.
Hứa Trăn nghiêm túc nói: “Bởi vì hắn lớn lên rất đẹp trai.”
“Em cũng giống hắn, lớn lên rất đẹp trai, cho nên mọi người đều thích em.”
Hạo Hạo nghe được lời này, bỗng nhiên ngơ ngẩn, gương mặt lập tức hồng tới bên tai, lộ ra tươi cười khờ khạo.
Hứa Trăn nhoẻn miệng cười, dùng tay che miệng, thân mình hơi khom, nhỏ giọng nói: “Hạo Vũ ca ca của em thật ra có chút vụng về, ca hát không hay, nhảy cũng không đẹp.”
“Nếu không phải hắn lớn lên rất đẹp trai thì làm sao có thể được hoan nghênh như vậy.”
Nghe được lời này, Hạo Hạo “Phụt” một tiếng liền bật cười, vô cùng nghiêm túc gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, Hạo ca rất ngốc.”
“Đỗ a di cũng nói hắn ngốc, Lý sư phó cũng nói hắn ngốc.”
“Hắn, hắn cũng không biết, thớt dùng xong phải chà sạch sẽ, sau đó thì đem đi phơi!”
“Hắn còn, hắn còn tự làm đứt ngón tay.”
“Hắn còn dùng sai giẻ lau…”
“……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận