Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 624: Trận Đánh Mãn Nhãn

Dưới ánh mặt trời lặn, cát vàng bay đầy trời, tiếng kèn thê lương.
Góc nhìn được kéo từ trên xuống, bay xẹt qua sơn cốc.
Mắt thấy quân Liêu đã vây cửa chặt cửa cốc như nêm cối, Hàn Nha thích thú ngồi thẳng người trước màn hình.
Hắn nhớ rõ, Dương Thất Lang có một đoạn đấu thương tiêu chuẩn cao trong trailer, mà từ lúc bắt đầu phim hắn vẫn chưa thấy, có lẽ chính là ngay lúc này đây?
“Pi ——! !”
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, một con ngựa lao ra khỏi màn hình.
Trong pha quay chậm, hắn thấy một con ngựa màu đỏ đột ngột nhảy ra từ lưng chừng núi.
Dương Thất Lang tay cầm một cây trường thương, phóng ngựa vào trận địa địch.
“Thất Lang!” Dương Lục Lang thấy thế kinh hãi, thất thanh hô to.
Mà Dương Thất Lang không hề quay đầu lại, giục ngựa lao thẳng vào bên trái quân Liêu, dùng thương xuyên thủng và giải quyết mấy tên Liêu binh, ngạnh sinh ra một đường hướng ra bên ngoài.
Liêu binh tuy nhiều nhưng chủ yếu lấy bộ binh làm chủ.
Địch nhân không dự đoán được trong quân Tống lại có người đột nhiên tấn công tới, cho nên mới hơi rối loạn trận chiến, không thể tạo vòng vây bắt.
Nhưng rất nhanh, tướng Liêu đã phản ứng lại, lập tức tạo trận pháp, bộ binh tay cầm tấm chắn, kỵ binh cầm thương đón đầu, bốn phương tám hướng tấn công về phía Dương Thất Lang, muốn giẫm hắn thành thịt nát xương tan!
“Bá!”
Nhưng mà Dương Thất Lang lại không hề sợ hãi, thương ra như rồng, lao thẳng vào một quân Liêu, trực tiếp xuyên thủng ngực kẻ địch trước mặt.
Khoảnh khắc rút thương, hắn thuận thế vung thân thương, hất văng một người khác rơi xuống ngựa.
“Nhanh như chớp……”
Sau khi người này ngã xuống ngựa thì suýt nữa bị vó ngựa bên ta giẫm đạp đến chết.
Lúc này Thất Lang, thần sắc lạnh băng như đao, không còn bộ dáng bất cần đời như trước nữa.
Ngày thường thiếu niên nghịch ngợm gây sự trên chiến trường đã trở thành sát thần giáng thế, một người một thương, khiến cho Liêu Binh hoảng sợ!
Mấy phen xung phong liều chết, nhưng không một ai trong quân Liêu có thể giết hắn mà chỉ đành trơ mặt nhìn hắn lao ra khỏi sơn cốc.
Trước màn ảnh, Hàn Nha nắm chặt tay, kích động đến tim đập nhanh.
——Đây mới chính là Dương Thất Lang!
Mãnh tướng đệ nhất của Dương gia diễn nghĩa!
Ở cảnh này, phim không còn sử dụng góc quay dài như mười tám quyền đánh chết Phan Báo trên lôi đài, mà chuyển hoàn toàn từ trên cao, tầm xa và cận cảnh để thể hiện khung cảnh hùng vĩ của chiến trường từ nhiều góc độ.
Sự dồn dập mạnh mẽ cùng với phần nhạc nền thê lương và dồn dập đã khơi dậy trọn vẹn cảm xúc của khán giả.
Tâm trạng vốn dĩ bị kìm nén bởi nhìn thấy phụ tử ba người bị vây khốn đã được phần nào giải tỏa.
Trên màn hình, một tướng soái bên quân Liêu nhìn thấy bộ dánh oai hùng của Dương Thất Lang thì lập tức hạ lệnh thay đổi trận hình, ngăn cản bước chân của Thất Lang.
Nhưng mà đúng lúc này, Dương Thất Lang vừa mới một đường xung phong liều chết về phía trước lại bỗng nhiên quay đầu ngựa lại, lập tức vọt về phía đối phương.
Người này thấy thế thì kinh hãi, vội vàng lui về phía sau, để cho binh lính hai bên đứng ra ngăn đón.
Những người này rõ ràng có khả năng chiến đấu cao hơn đám tôm tếp trong đội quân vừa rồi, nhưng Dương Thất Lang lúc này đã giết đỏ cả mắt rồi, hắn hoàn toàn không mànghương tổn, một đường vọt tới trước mặt vị tướng kia.
Mắt thấy ánh sáng lạnh lẽo đang tới gần, Tướng Liêu dưới tình thế cấp bách, liền túm lấy một tên hộ vệ chắn trước mặt mình.
“Bá” mà một tiếng, trường thương của Dương Thất Lang xuyên thấu yết hầu của hộ vệ.
Mà chính trong lúc đó, một trái một phải, hai thanh trường thương lập tức lao tới, đồng thời đâm về phía mắt hắn.
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, Dương Thất Lang thắt chặt bụng con ngựa, nới lỏng dây cương, ngửa người tránh đi mũi thương, đồng thời trở tay rút ra bội đao bên hông, chặt đứt hai thanh trường thương.
“Khách lạp!”
Âm thanh vang lên chói tai, ngay sau đó, hắn một lần nữa ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, quay đầu ngựa lại, nhanh chóng chạy trốn.
Vị tướng kia thấy hắn không có ham chiến, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, mồ hôi lạnh đầm đìa trên mặt
“Pi ——! !”
Gã còn chưa kịp thở xong một hơi này thì tiếng ngựa hí lại truyền đến.
Dương Thất Lang đang chạy trốn lại bỗng nhiên quay đầu ngựa!
Trong nháy mắt tuấn mã xoay người, hắn thẳng lưng, vung mũi thương xẹt qua giữa không trung, tạo ra hàn quang lạnh thấu xương.
“Phốc!”
Một tiếng trầm vang, Dương Thất Lang rút trường thương khỏi ngực của thống soái quân Liêu!
Hồi mã thương!
Một màn hồi mã thương kinh diễm!
“A! !!”
Thất Lang quát lên một tiếng, khóe mắt muốn nứt ra, đem hết cả sức lực mà nắm chặt trường thương, trực tiếp quật đối phương ngã xuống ngựa!
“Phanh!”
Thân thể của Tướng Liêu hung hăng ngã trên mặt đất, bụi đất văng tứ tung.
“Khiếp!”
Giờ khắc này, trước màn ảnh, Hàn Nha trực tiếp ném áo khoác sơ mi trong tay xuống đất, lông tơ cả người đều dưng lên.
Sảng khoái!
Mẹ nó quá sảng khoái!
Chỉ với cảnh này, lão tử liền không lãng phí 40 tệ tiền vé xem phim đâu!
Màn giao đấu siêu đỉnh kéo dài hơn 3 phút khiến huyết mạch sôi trào, cảm xúc mênh mông!
Đơn thương độc mã chen vào giữa vạn quân, mở ra một con đường máu, quả nhiên khiến người xem phải kích động! !
Mắt thấy Dương Thất Lang cầm trường thương, phóng ngựa rời đi, Hàn Nha hưng phấn đến nổi da gà toàn thân.
Hắn dám nói, đây là phân cảnh chiến trường xuất sắc nhất mà hắn đã xem trong ba năm qua, không gì sánh nổi!
Dương Thất Lang phóng ngựa đi ra khỏi cốc Trần gia —— này mẹ nó quả thực chính là Triệu Tử Long lao ra dốc Trường Bản!
Là tên não tàn nào dám nói Hứa Trăn không diễn được Triệu Vân?
Mau chạy ra đây đứng xem, coi ta có tát hắn vỡ mặt không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận