Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 459: Cậu Đang Siêu Độ Cho Anh Sao? !

Từ Hạo Vũ lập tức từ trên sô pha đứng lên, vỗ đốp đốp vào ngực, nói to: “Không thành vấn đề! Bắt đầu từ ngày mai, tôi mỗi ngày đều sẽ cùng cậu tập thể dục buổi sáng, nếu thấy tôi không chịu dậy, cậu cứ trực tiếp ném tôi xuống giường!”
Hứa Trăn âm thầm thở dài trong lòng.
Hắn nhìn bộ dạng chơi game của Từ Hạo Vũ, hắn liền cảm giác người này khẳng định không đáng tin cậy.
Kết quả y như mong đợi.
Sáng sớm hôm sau, đúng 5 giờ sáng, Hứa Trăn liền xuất hiện ở đầu giường của Từ Hạo Vũ, thằng nhãi này ngủ đến không biết trời trăng mây gió, tiếng ngáy rung động cả một vùng.
Hắn duỗi tay nhẹ nhàng đẩy đẩy: “Hạo Vũ ca? Rời giường tập thể dục buổi sáng!”
Từ Hạo Vũ trở mình, mơ mơ màng màng nói: “n, được rồi, rời giường, dậy ngay đây, chờ tôi một phút…”
Liên tục đợi vài cái một phút, Hứa Trăn nhìn thời gian, thật sự không thể chờ người này nữa, hắn liền trực tiếp bắt đầu khóa học buổi sáng của mình.
“Nam mô tát đát hắn, tô già nhiều gia, a la kha đế, tam miểu tam bồ đà viết……”
Một phút sau.
Từ Hạo Vũ còn đang ăn vạ, nhất quyết không chịu rời giường, mới ngơ ngác mà mở mắt.
Chỉ thấy, Hứa Trăn đứng ở trên đầu giường mình, trên tay cầm một chuỗi hạt bồ đề, sắc mặt không buồn không vui mà nhìn mình, nhỏ giọng niệm tụng: “…… Xá sóng nô, bóc la kha, sa kha sa la ma hắn lẩm bẩm……”
Gã sợ tới mức bật dậy khỏi giường, vội vàng mở đèn trong phòng ngủ.
Đại ca, người anh em của tôi!
—— Cậu đang làm gì vậy, chỉ vì không gọi tôi dậy được mà dứt khoát siêu độ cho tôi luôn sao? !
Hứa Trăn thành công “Dọa” tỉnh Từ Hạo Vũ, thừa dịp gã rửa mặt mà kết thúc bài tụng kinh buổi sáng, sau đó hai người liền đi xuống lầu để tập thể dục buổi sáng.
Quá trình tập thể dục buổi sáng của Hứa Trăn rất phức tạp, đầu tiên là chạy bộ để làm nóng người, sau đó là đứng tấn, tập các động tác mềm, luyện võ thuật theo kịch bản, cuối cùng là luyện các kỹ năng lời thoại cơ bản, tóm lại là mất khoảng một tiếng rưỡi để hoàn thành toàn bộ.
7 giờ sáng, Hứa Trăn kết thúc công việc và trở về phòng, sau đó tắm rửa rồi đi ăn sáng, về phần Từ Hạo Vũ, gã đã hoàn toàn gục ngã.
Nhìn thấy bộ dáng phấn chấn tinh thần của Hứa Trăn, gã quả thực hận không thể dâng lên đầu gối của chính mình.
Đây là loại người gì!
5 giờ thức dậy tập thể dục buổi sáng, sau đó còn có thể thể tràn đầy năng lượng như vậy!
Mấu chốt là hắn còn niệm kinh……
Vô pháp lý giải! Dị thú!
Ngược lại, Hứa Trăn hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Từ Hạo Vũ, trong khi ăn sáng, hắn lặng lẽ đắm mình trong trạng thái của Dương Thất Lang.
Hứa Trăn thực may mắn khi mình có thể nhận được nhân vật này.
Thiếu niên hai mươi mấy tuổi, xuất thân từ nhà tướng, khí phách hăng hái, kiêu dũng thiện chiến.
Đổi lại nếu đây là Hạ Tuyết Nghi, Chu Du hay Chu Truyền Võ thì hắn cũng không thể diễn giải nhân vật một cách tốt nhất khi chỉ thông qua vài ngày chuẩn bị.
Nhưng Dương Thất Lang……
Quả thực chính là điểm mà đề bài tặng cho mình.
Hứa Trăn trực tiếp thúc đẩy trạng thái mà hắn đã chuẩn bị cho nhân vật Mai Trường Tô vào thời điểm hơn mười năm trước, giữ ký ức của mình dừng lại ngay giai đoạn “Thảm án Mai Lĩnh” trong thân phận Lâm Thù.
Kết hợp với tình tiết trong kịch bản, linh hồn của Dương Thất Lang đã dễ dàng được hắn nắm lấy.
Sau bữa ăn, khi cả hai vội vã đến phim trường trên xe buýt của đoàn, Từ Hạo Vũ đột nhiên cảm thấy khí chất của Hứa Trăn đã thay đổi một vi diệu biến hóa so với lúc sáng.
Khi nói, giọng điệu của hắn nhẹ đi rất nhiều, mặt mày thần thái sáng láng, tiêu sái không kềm chế được, cũng không còn vẻ trầm ổn nội liễm như lúc tập thể dục buổi sáng.
Từ Hạo Vũ ló đầu ra khỏi ghế sau xe buýt, nhìn Hứa Trăn và Đường Dật đang ngồi cùng nhau, cười rất vui vẻ, không hiểu sao lại cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Tê…… Người này……
Cảm giác hình như có chỗ nào đó không đúng lắm!
……
Sáng hôm đó, Hứa Trăn cùng Đường Dật đi theo người chỉ đạo võ thuật để học và luyện tập các động tác võ thuật được sử dụng trên lôi đài.
Đường Dật nhìn máy quay xung quanh cùng với chỉ đạo quay phim đang đứng bên cạnh canh giữ bọn họ thì bất đắc dĩ nói: “Lý chỉ đạo, ngài cứ qua phim trường bên kia đi?”
“Không cần đợi chúng ta, dù sao cũng đâu thể học động tác nhanh như vậy.”
Chỉ đạo quay phim xua xua tay, cười nói với y: “Không có việc gì, các cậu cứ làm việc của mình, tôi chỉ đang quay một vài đoàn hậu trường mà thôi.”
Nói xong, ông ta nhìn về phía Hứa Trăn, lại nhìn Đường Dật, làm mặt quỷ nói: “Chu Du mười tám quyền đánh chết Tôn Sách, thật đẹp a, so với trong phim còn đẹp hơn!”
“Sáng nay tôi chỉ quay mỗi các cậu thôi!”
“Ha ha ha ha ha! !” Chung quanh tức khắc vang lên một trận cười vang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận