Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 400: Tam Khí Chu Du

Ngay sau khi tập 47 bắt đầu, tiếng ồn ào trong phòng phát sóng trực tiếp dừng lại ngay lập tức.
Cho dù là người định từ bỏ bộ phim hay không có ý định từ bỏ bộ phim thì tất cả đều lặng lẽ bước vào chế độ truy kịch.
Như đã đề cập trong tập trước, sau trận chiến Xích Bích, quân Tào bị đánh cho tơi bời chạy trối chết, Chu Du dựa vào tinh thần đại thắng mà ý đồ nhân cơ hội cướp lấy Nam Quận.
Trong tập này, trận chiến Nam Quận chính thức bắt đầu, làm quan chỉ huy Chu Du mặc áo giáp, cầm binh khí, đích thân ra tiền tuyến dẫn quân chiến đấu với Tào Nhân, người bảo vệ Nam Quận, phải nói là trận chiến này vô cùng khó khăn.
Thấy Chu Du bị mũi tên lạc bắn vào sườn trái trong trận chiến, quân y dùng kìm sắt rút mũi tên găm vào thịt, miệng vết thương chảy rất nhiều máu. Khiến nội tâm của mấy vị trong phòng phát sóng trực tiếp không ngừng quỷ khóc sói gào.
Dĩ nhiên, bọn họ biết, một mũi tên này rất nặng mà nó cũng là nguyên nhân lấy mạng của Chu Du.
Khi Trình Phổ và những người khác thuyết phục hắn rút quân và trở về Giang Đông để phục hồi, Chu Du, người gần như không còn chút máu, chật vật ngồi dậy sau cơn suy sụp, mắt đỏ hoe, giọng nghiêm nghị: "Đại trượng phu chết trên chiến trường, lấy da ngựa bọc thây! Sao có thể vì ta mà làm hỏng đại sự của quốc gia?”
Nhìn một màn này, vô số fans của Chu Du đau lòng đến không thể hô hấp, làn đạn lại lần nữa bị xoát bạo.
“Cái gì mà đại sự quốc gia, ta chỉ muốn một mình ngươi mà thôi!”
“Một thành một hồ tính là gì, Chu đô đốc mới là trụ cột vững vàng của Giang Đông!”
“Từ bỏ, từ bỏ, đều cho bọn hắn! Đô đốc ngươi nằm xuống đi, ta cầu ngươi!”
“……”
Trong cảnh tiếp theo, màn hình di chuyển tới bên ngoài doanh trướng.
Tào Nhân vung roi chửi bậy: “Tiểu tử Chu Du! Ta thấy ngươi chính là một bộ dáng đoản mệnh, nhất định sẽ đột tử chết non!”
“Xem ngươi còn dám tới đánh ta! Ta liền muột đao trảm chết người…”
Nhưng mà tiếng mắng còn chưa tuyệt, liền thấy một con ngựa trắng và kỵ binh của Ngô quân lao ra ngoài.
Chu Du nắm dây cương, giục ngựa chạy như bay. Sắc mặt tuy trắng bệch như tờ giấy, nhưng dáng người lại đĩnh bạt như tùng.
Hắn khẽ nhếch cằm, trong mắt hàn ý dày đặc, cao giọng quát: “Tào nhân! Thấy Chu lang không!”
“Ô……”
Giờ khắc này, màn ảnh còn chưa chiếu tới Tào quân cùng Ngô quân nhưng đại sảnh phát sóng đã vang lên âm thanh ồn ào từ bốn phía.
Một màn này đập vào mắt, vô cùng mạnh mẽ!
Hứa Trăn vốn đã rất gầy, lại thêm lớp trang điểm trong tình trạng bị thương nặng khiến hắn như có thể ngã xuống vào bất cứ lúc nào.
Nhưng hắn dựa vào một hơi mà gồng mình, đứng ở trước mặt hai đạo quân, cảm xúc phức tạp vừa xót xa vừa ngưỡng mộ bắt đầu lan tràn nhanh chóng.
Phòng phát sóng trực tiếp đã bị xoát bạo bởi một đống từ tượng thanh vô nghĩa.
Tuy nhiên, điều khiến mọi người buồn lòng là tình tiết tiếp theo vẫn như trong "Tam Quốc Diễn Nghĩa", Chu Du đánh bại Tào Nhân trong gian khổ với thân thể bị thương nặng. Tuy nhiên đương lúc thu binh phản thành, lại phát hiện Nam Quận đã bị Gia Cát Lượng phái Triệu Vân chiếm lĩnh.
Không chỉ có như thế, Gia Cát Lượng còn cầm binh phù, nói dối tào nhân cầu cứu, rồi điều binh mã hai thành Kinh Châu, Tương Dương, dễ dàng thắng được hai thành.
Nhìn thấy mình ngay cả mạng cũng không cần, lao lực trăm cay ngàn đắng đánh bại Tào Nhân, nhưng cuối cùng lại bị đồng minh từ phía sau lưng chiếm ba thành liên tiếp. Chu Du nắm chặt dây cương đứng bên ngoài Nam Quận, ánh mắt trống rỗng mà nhìn về phía cửa thành đóng chặt, bỗng nhiên nhíu mày, nôn ra một ngụm máu tươi.
“Đô đốc!”
“Đô đốc!”
“……”
Mắt thấy Chu Du ngã xuống ngựa, các tướng trái phải đều cuống quít đi đỡ, còn khán giả thì chỉ cảm thấy tâm đã nát.
“Gia Cát thất phu, không chết tử tế được a! !”
“Trời nóng nhưng tôi lại bực tức đến cả người phát run, nhắn một câu bình luận mà đánh sai tận ba lần!”
“Hận trời không thể giáng Như Lai Thần Chưởng, một chưởng chụp chết Gia Cát thôn phu! !”
“Trời ơi, ngay cả Triệu Vân, tôi cũng hận thì làm sao bây giờ…”
“Không thể nhìn thẳng vào Thục Hán bên này…… Tức chết ta, lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên ta tức giận như vậy! !”
“……”
Phòng phát sóng trực tiếp nhìn không tới trên mạng làn đạn, nhưng ngồi ở khách quý tịch thượng Trần Chính Hào cũng là nhịn không được nở nụ cười khổ.
“Không ngờ lại có tác dụng này…”
Trần Chính Hào bất đắc dĩ mà nhìn về phía Hứa Trăn, nói: “Tại sao tôi lại cảm thấy Gia Cát Lượng là kẻ ác?”
Hứa Trăn bất đắc dĩ mà ngượng ngùng cười.
Cái này…… Không trách ta nha, ta chỉ là diễn theo kịch bản mà thôi.
Có thể là do mắt có vấn đề đi?
Chu Du tức giận đến mức nôn ra máu và hôn mê, khi tỉnh dậy, mặc cho mọi người can ngăn như thế nào, hắn vẫn thề quyết sống mái với Gia Cát Lượng.
Nhưng mà lúc này lại có sứ giả tự Giang Đông đến, báo cho hắn, Tôn Quyền không thể công Hợp Phì, cho nên yêu cầu hồi binh viện trợ.
Chu Du đành bất đắc dĩ, chỉ phải tạm thời nuốt xuống khẩu khí này, khải hoàn trở về Giang Đông.
Đến tận đây, Giang Đông tạm thời hạ màn, không khí trong trường quay cũng thao đó mà dịu bớt.
“Hô……”
Giờ khắc này, rất nhiều người trong phòng phát sóng trực tiếp không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Người chủ trì nhìn về phía Hứa Trăn, cười nói: “Đoạn này của Chu Du thật sự rất khó diễn a, cảm xúc quá phức tạp, quá kịch liệt. Thậm chí tôi không thể tin một diễn trẻ như cậu có thể đảm nhiệm vai diện nặng ký như vậy.”
Hứa Trăn mỉm cười, tỏ vẻ cảm ơn người chủ trì.
Bình tĩnh xem xét, chính hắn cũng biết, đoạn “Tam khí Chu Du” này quả thực hay hơn những phần trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận