Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 581: Hoàn Thiện Công Tác Chuẩn Bị

“Bang.”
Trong một phim trường tại thành điện ảnh Hoành Châu, Ngô Chấn vừa kết thúc cuộc gọi với Hồ Vệ Quốc.
Cách đó không xa, hai vị nhân viên của đoàn phim xô xô đẩy đẩy lẫn nhau, nói nhỏ: “Đi đi, Ngô lão đại nói chuyện điện thoại xong rồi, mau đi a!”
“Tại sao cô không đi, lần trước ta đã đi rồi!”
“Ai nha, Ngô lão đại biết cô! !”
“……”
Hai vị cô nương trẻ tuổi, ngươi đẩy đẩy ta, ta đẩy đẩy ngươi, ai cũng không muốn tiến lên.
Các cô tránh ở trong một góc phim trường, trộm nhìn Ngô Chấn đang ngồi trên ghế gấp xem điện thoại, cả hai đều nhịn không được mà có chút e ngại.
Công bằng mà nói, điều kiện ngoại hình của Ngô Chấn khá điển trai.
Năm nay hắn hơi ba mươi tuổi, mặt mày anh khí, ánh mắt lạnh lẽo, mặt góc cạnh rõ ràng, lại thêm hàng năm tập võ đắp nặn dáng người tuyệt đẹp, khiến cho cả người hắn nhìn qua cực kỳ có mị lực.
Lúc mới tiến tổ, hai vị cô nương này còn vô cùng mê muội Ngô Chấn.
Nào là xin chữ ký, cầu chụp ảnh chung, nghiễm nhiên là một bộ dáng mê muội.
Nhưng mà, đảo mắt mấy tháng trôi qua, điện ảnh vỗ vỗ, tình huống bỗng nhiên trở nên có chút không thích hợp.
Trong phim, Ngô Chấn đóng vai một tên cuồng sát nhân biến thái.
Lúc mới tiến tổ, hắn chỉ là người bình thường, nhưng theo sự phát triển của cốt truyện, khí chất trên người của Ngô Chân càng ngày càng không thích hợp.
Có đôi khi trong lúc vô ý nhìn vào mắt hắn, nhiều người thậm chí còn run rẩy sợ hãi.
Nói ví dụ như hiện tại.
Vì nhu cầu quay phim, Ngô Chấn đã cạo kiểu tóc viên tấc, lông mày vốn đã sắc nét và đôi mắt trở nên dữ tợn hơn dưới lớp trang điểm, cùng với những vết bầm tím trên mặt và chiếc áo phông trắng dính máu...
Hai tiểu cô nương trốn ở góc phòng, sợ tới mức run bần bật.
Rốt cuộc, cách hồi lâu, một cô nương trong đó lấy hết dũng khí, đi về phía Ngô Chấn, dừng lại trước mặt hắn khoảng hai mét, nói thật cẩn thận: “Ngô lão sư?”
“Đạo diễn bên kia nói, hiện tại điều kiện ánh sáng không quá thích hợp, cho nên vẫn phải chờ thêm nửa giờ, rất ôm đồm…”
Lúc cô đang nói, Ngô Chấn bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
“Xin…” Tiểu cô nương sợ tới mức giật mình.
Ngô Chấn nhìn thấy bộ dáng run run rẩy rẩy của cô, không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói: “Được rồi, tôi đã biết, cảm ơn.”
Tiểu cô nương đem tin tức truyền đạt đúng chỗ, liền hung hăng mà nhẹ nhàng thở ra, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút!”
Nhưng mà, cô còn chưa kịp bước được hai bước thì phía sau, Ngô Chấn đã gọi cô lại.
Cô nương quay đầu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười cứng đờ, nói: “Ngô lão sư, ngài nói.”
Ngô Chấn đưa điện thoại di động lên, chỉ chỉ màn hình, hỏi: “Giao diện này hình như có vấn đề, tôi không thể tắt được, cô có cách nào tắt nó hay không?”
Cô gái nghe vậy thì ngẩn ngơ, vội vàng bước tới, chỉ thấy trên màn hình điện thoại của Ngô Chấn hình như đang phát một bộ phim truyền hình.
Trong ảnh, một nam thanh niên điển trai mặc áo sơ mi trắng cầm ô che dù, biểu tình cô đơn đi lại trên đường phố, hình ảnh này trông rất quen thuộc.
Giống như là…… Giang Trực Thụ?
Ngô Chấn đang xem


Nụ Hôn Đính Ước


? ?
Cô gái ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn vẻ mặt hung tướng, “Hãn phỉ” dình đầy máu tươi, không nói thêm gì, chỉ yên lặng tiếp nhận di động, thao tác đơn giản hai lần rồi đưa lại cho Ngô Chấn.
Sau một lúc lâu, cô gái ngượng ngùng cười nói: “Ngô lão sư cũng xem phim thần tượng a……”
Ngô Chấn gật gật đầu, nghiêm trang nói: “n, Hứa Trăn diễn khá tốt.”
Cô gái: “…”
Bỗng nhiên cảm giác tam quan rơi đầy đất là chuyện như thế nào? ?
……
Vài ngày sau, Hứa Trăn chính thức nhận vai Cận Nhất Xuyên trong “Tú Xuân Đao”, cùng lúc đó, sau khi điều chỉnh lại lịch trình, Ngô Chấn cũng đã xác định nhân vai nam chính Thẩm Luyện.
Hồ Vệ Quốc không biết có phải do chính mình gặp ảo giác hay hông: Nhưng từ khi Hứa Trăn gia nhập đoàn phim “Tú Xuân Đao”, công việc chuẩn bị giống như được đẩy nhanh tốc độ.
Vấn đề nam chính trước đây mãi chưa giải quyết được, đảo mắt liền tự tìm đến cửa.
Nam phản diện số 1 không có ai nguyện ý nhận, hiện tại tùy tiện hỏi liền tìm được diễn viên.
Vai chính đại ca trong tam huynh đệ, giả thiết không tốt, đất diễn không nhiều nhưng kết quả lại được một vị ảnh đế chủ động tìm tới cửa, thậm chí đối phương còn thực chột dạ nói bản thân diễn cảnh võ thuật không tốt, hỏi xem đoàn phim có thể thông cảm được không…
Về phần chỉ đạo võ thuật, tạo hình thiết kế này nọ, càng là thế như chẻ tre, vừa hỏi liền nhận, nhẹ nhàng gom đủ một đội hình hoàn chỉnh.
Điều này làm cho Hồ Vệ Quốc có chút mê mang: Ta có nên tin vào huyền học hay không?
Tại sao, trên thế giới này có suy thần (suy vong, xủi xẻo), đồng thời cũng có đứa con của khí vận? ?
……
So với sự bối rối của Hồ Vệ Quốc, thì lúc này, nhà biên kịch kiêm đạo diễn của “Tú Xuân Đao” đã hưng phấn đến sắp điên rồi.
Phát điên lên vì phấn khích.
Là một đạo diễn tân binh với tư lịch thấp, hắn chỉ mới đạo diễn độc lập được hai tác phẩm, không có hiệu quả thực tế cũng như không có mối liên hệ nào và rất khó để hòa vào giới hỗn tạp này.
Hắn đã viết kịch bản “Tú Xuân Đao” trong hơn hai năm, đi kêu gọi tài trợ khắp nơi nhưng chẳng ai đoái hoài.
Một người đàn anh từng làm việc với hắn trước đây đã hảo tâm giúp hắn bắc cầu. Với tài ăn nói lưu loát, Lục Hải Dương mới có thể miễn cưỡng lừa dối được 3000 vạn đầu tư của Hoa Ảnh.
Nhưng cho dù như vậy, số tiền này cũng chỉ có thể giúp hắn làm phim điện ảnh từ cấp độ tiêu chuẩn nhất đi xuống, vô cùng giản lược.
Kết quả mới gần đây, không biết có chuyện gì đột nhiên xảy ra, Hoa Ảnh đột nhiên quyết định đưa “Tú Xuân Đao” thành phim chủ lực cho nửa đầu năm sau.
Quy mô đầu tư cũng tăng từ 3000 vạn ban đầu lên 8000 vạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận