Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Chương 432: Cái gọi Là Tuyến Đầu

8 giờ tối, Hứa Trăn thuận lợi hoàn thành cảnh quay cho vai diễn khác mời này.
Chu Hiểu Mạn khuyên hắn sớm một chút trở về nghỉ ngơi, Hứa Trăn lại nói muốn chờ một lát rồi mới đi.
Mãi đến hơn 9 giờ tối, Tạ Ngạn Quân vừa kết thúc xong cảnh quay, hắn mới bướng bỉnh cầm "Hàn Giang Tuyết" cúi người lần nữa, cung kính nói: "Tạ tiền bối, tôi thật sự rất thích ngài, cho nên làm phiền ngài ký tên cho tôi được không?
Tạ Ngạn Quân ngửa đầu nhìn Hứa Trăn, không có cầm sách, mà là nói: “Trà lạnh, cậu đi pha cho ta một ly trà mời đi.”
Hứa Trăn nghe vậy, lập tức cầm chén trà của Tạ Ngạn Quân, nhảy nhót đi pha nước ấm cho ông.
Tạ Ngạn Quân nhìn bóng dáng chạy đi rót nước của hắn, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.
Một lát sau, Hứa Trăn mang trà nóng trở về, Tạ Ngạn Quân tùy tay tiếp nhận, không có uống, mà là nói: “Kịch đâu?”
Hứa Trăn nghe vậy sửng sốt, nói: “Kịch gì?”
Tạ Ngạn Quân nói: “Kịch bản a…. không phải cậu đến mời ta nhận vai à?”
Hứa Trăn nghe được lời này, tức khắc trong lòng vui vẻ, vội vàng từ trong túi lấy ra kịch bản “Lang Gia Bảng” mà hắn đã chuẩn bị tốt, nói: “Tạ lão sư, đây là bộ phim cổ trang quyền mưu do Đông Nhạc Điện Ảnh tự chế tác, phiền toái ngài xem qua.”
Tạ Ngạn Quân tiếp nhận kịch bản, không nói thêm gì, chỉ tùy tay đặt qua một bên.
Hứa Trăn thấy bên kia không quan tâm tới mình nữa, mà thời gian quả thực đã hơi muộn, không thể tiếp tục dây dưa, cho nên hắn chỉ đành lấy lại cuốn sách “Hàn Giang Tuyết”, tạm biệt Tạ Ngạn Quân, Lâm Gia, cùng các thành viên còn lại của đoàn “Săn Ảnh”, rồi rời đi.
……
Trên đường trở về, Hứa Trăn hơi có chút tiếc nuối, nói: “Ai, thất sách, Tạ tiền bối xem ra không quá thích tôi lấy “Hàn Giang Tuyết” đi xin chữ ký của hắn!”
Chu Hiểu Mạn nói: “Nhưng tôi thấy hắn đã ký tên cho cậu rồi đây!”
Hứa Trăn nghe vậy sửng sốt, nói: “Phải không?”
Hắn nhanh chóng lấy quyển sách “Hàn Giang Tuyết”, mở ra trang đầu tiên, lập tức nhìn thất một hàng văn tự ngay thẳng:
Giao tình của chúng ta dựa trên tách trà này.
——Đây là câu thoại kinh điển của nhân vật chính khi là học trò trong “Hàn Giang Tuyết”.
Hứa Trăn vuốt dòng chữ trên trang giấy, nhướng mày, mỉm cười đầy ẩn ý.
Sau khi Hứa Trăn rời khỏi phim trường của đoàn "Săn Ảnh", đi được vài bước liền thấy Kiều Phong lái xe tới đón.
Từ phim trường đến khách sạn nơi hắn ở chỉ có hơn hai km, nhưng Hứa Trăn đêm đó thực sự kiệt sức, hiện tại vừa nhìn thấy có người đến đón, hắn liền vô cùng vui vẻ.
“Thế nào, nhìn thấy Tạ Ngạn Quân chưa?” Sau khi lên xe, Kiều Phong quay đầu hỏi.
Hứa Trăn có chút hưng phấn mà giơ lên cuốn


hàn giang tuyết


trên tay, nói: “Tạ tiền bối đã ký cho em!”
“Hơn nữa còn viết lại lời thoại trong “Hàn Giang Tuyết”, nhìn dòng chữ này chính là ám chỉ về sau em có thể tìm hắn để thỉnh giáo!”
Kiều Phong: “……”
Là ta ảo giác sao?
Như thế nào cảm giác A Trăn hình như là Fan boys của Tạ Ngạn Quân? ?
Kỹ thuật diễn xuất đứng đầu của Tạ Ngạn Quân không phải nói chơi, nhưng…Thằng nhãi này cũng không phải là đối tượng thích hợp để “thỉnh giáo” đâu!
Chỉ với tình tình của xú tiểu tử đó, không chừng lại dạy hư hài tử ngoan ngoãn nhà mình.
Kiều Phong bất đắc dĩ mà bĩu môi, không mặt mũi nói thêm cái gì, chỉ hỏi: “Có nói ý tứ của Đông Nhạc với hắn không?”
Hứa Trăn nói: “Em đã đưa kịch bản “Lang Gia Bảng”, cũng nói chút ý tứ của Thái tổng, hắn nói nếu có việc cần thì sẽ chủ động liên hệ với Đông Nhạc.”
Kiều Phong gật gật đầu, nói: “Tận tình tận nghĩa, chuyện khác chúng ta liền không cần phải xen vào.”
Nói đến đây, hai người đơn giản trò chuyện về đoàn phim “Săn Ảnh”, kể chuyện thế thân của Từ Hạo Vũ giống hắn ta đến 80! cùng với chuyện hắn ta há mồm liền đọc “300 bài thơ Đường”.
“300 bài thơ Đường, ha ha ha ha ha……”
Kiều Phong bị chọc cười đến không thể kiềm chế, nhịn không được mà vỗ vỗ tay lái, kêu lên: “Ai nha, Từ Hạo Vũ đúng là tên ngốc!”
Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hứa Trăn, nhịn không được tấm tắc thở dài: “Ai, hiện tại trong nước có đủ loại địa vị, dạng gì cũng có, kỹ thuật diễn, tài nguyên, lưu lượng, tốt xấu lẫn lộn.”
“Mỗi lần anh nhìn thấy những người như Trần Chính Hào cùng Từ Hạo Vũ được đặt bên cạnh nhau thì liền cảm giác toàn thân không được tự nhiên.”
Nghe đến đây, Hứa Trăn hơi hơi có chút nghi hoặc, nhịn không được hỏi: “Kiều ca, kỳ thật em vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi —— rốt cuộc thì cái gì mới được gọi là “Diễn viên tuyến đầu” ?”
“Có tiêu chuẩn phân xác rõ ràng sao?”
Nghe thấy vần đề này, Kiều Phong tựa hồ cảm nhận được tham vọng của nghệ sĩ nhà mình, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nói: “Tiêu chuẩn rõ ràng thì không có.”
“Cái gọi là “tuyến một”, “tuyến hai”, thật ra chỉ là tham khảo cách nói của quốc tế, quốc tế chia diễn viên thành 20 cấp, có một công thức tính điểm, mỗi cấp đều có một ngưỡng rõ ràng, cứ mỗi năm hiệp hội diễn viên sẽ công bộ danh sách định kỳ.”
“Nhưng Hoa Hạ không có thẩm quyền như vậy. "
Kiều Phong giải thích: “Cái gọi là “tuyến đầu” mà chúng ta hình dung, thật sự chỉ là một khai niệm mơ hồ, mà trong nghề cũng chỉ có hai loại tiêu chuẩn được công nhận.”
“Một là giá trị thương mại cao, có thể nhận được đại ngôn cao cấp nhất, đây gọi là “Minh tinh tuyến đầu”.”
“Hai là tác phẩm có chất lượng tốt, những năm gần đây có đảm nhiệm vai chính trong bộ phim truyền hình ăn khách hàng năm, được goi là “Diễn viên tuyến đầu”.”
“Hai loại tiêu chuẩn này có giao thoa nhưng không hoàn toàn trùng hợp, người dám thẳng eo nói mình là tuyến đầu đương hồng, tính cả nam nữ thì cũng không quá 50 người.”
Khi nói chuyện, Kiều Phong đã đem xe chạy đến bãi đỗ xe ngầm của khách sạn.
Hắn dừng xe, quay đầu nhìn Hứa Trăn, ha hả cười nói: “Tiểu tử, con đường phía trước còn dài, gánh nặng đường xa a.”
“Hiện tại cậu còn chưa có một bộ kịch nam chủ, cho nên cũng không thể được xưng là tuyến hai.”
“Bước tiếp theo có thể đi lên tuyến đầu hay không, thì còn phải xem biểu hiện của “Lang Gia Bảng”, cậu ngàn vạn lần phải nắm chắc tốt cơ hội này!”
Nghe được câu nói này, Hứa Trăn mạc danh cảm thấy có chút phấn chấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận